Chương trước
Chương sau
Túc Bảo tốn khá nhiều sức để nghe được, nhưng bé nhanh chóng hiểu rõ.

Cô bé không tin nói: "Ngươi cùng cô bé kia có thù sao? Sao ngươi lại muốn hại người ta như vậy?"

Quỷ khẩu nghiệp nói: "Cũng không có, ta đã nói rồi, chỉ là nói đùa một chút mà thôi! Ai ngờ những cư dân mạng kia lại dễ dàng xuôi theo như vậy chứ! Chính ta cũng không ngờ được mà!"

Bọn họ nói chuyện y như thật, còn tám ngàn một đêm nữa…

Quỷ lăng nhăng cười lạnh: "Nhưng chuyện này là do ngươi bắt đầu! Ta hỏi ngươi, dựa vào đâu mà ngươi lại tung tin đồn nhảm về người khác như vậy? Vì người ta có bề ngoài xinh đẹp sao?"

"Ngươi nghĩ cái gì vậy, nhìn người khác thấp béo xấu xí nhưng cưới được vợ đẹp nên ghen tị đúng không? Không chiếm được nên muốn chửi bới người khác chứ gì!"

Quỷ khẩu nghiệp phủ nhận: "Ta không có ý đó!"

Nó thật sự chỉ muốn đùa một chút thôi, chỉ là chính nó cũng không biết trò đùa kia sẽ thành chuyện lớn như vậy.

Quỷ lăng nhăng cười lạnh, loại đàn ông đầu để dưới đũng quần này còn dám biện hộ là nói đùa sao, chỉ là cái cớ mà thôi!

Rác rưởi! Thật là thối!

Quỷ khẩu nghiệp tiếp tục giải thích: "Sau đó cô gái kia báo cảnh sát, cảnh sát đến tận nơi tìm ta, ta cũng đã lập tức xin lỗi cô ấy, còn đăng bài lên mạng giải thích rõ ràng sự việc nữa!"

Quỷ yếu ớt nhớ đến cảnh mình bị bạo lực lúc còn sống, có một số việc giải thích rồi cũng đâu có ích?

Khi còn sống nó quá nhát gan, không thích nói chuyện nên bị đám người kia tung tin đồn nhảm nói nó là con trai cưng của mẹ, nói nó đồng tính.

Nói nó không phải đàn ông, sau đó lấy cớ để "dạy dỗ" nó một cách đường hoàng.

Những lời biện hộ của quỷ khẩu nghiệp cũng chỉ là cái cớ biện hộ cho sự tàn ác của mình mà thôi.

Quỷ yếu ớt lạnh lùng nói: "Nhưng vô dụng."

Quỷ khẩu nghiệp không nói lại.

Đúng là hoàn toàn không có tác dụng.

Cho dù cảnh sát đến bác bỏ tin đồn, nó cũng chỉ bị bắt nhốt ba ngày.

Nhưng cô gái kia đi trên đường đều bị người khác chỉ trỏ… Vì vẻ bề ngoài của cô ấy quá nổi bật nên rất dễ bị người khác nhận ra.

Thậm chí lúc cô ấy đi mua thức ăn còn có người nhân lúc sờ tay cô ấy, hỏi cô ấy một tối tám trăm có đồng ý không.

Đây đều là những gì cô gái kia nói khi giết nó.

"Chồng cô ta ly hôn với cô ta, người trong nhà cũng vì cảm thấy mất mặt nên không đối xử tốt với cô ta, sau đó cô ta cũng bị chỗ làm sa thải…"

Quỷ khẩu nghiệp nói đến đây thì cảm thấy hơi áy náy, nhưng áy náy của nó chỉ xuất hiện trong giây lát, vì sau đó nó bị cô gái kia giết chết nên sự áy náy kia nhanh chóng biến mất, thay vào đó là oán hận.

"Cô ta không còn cách nào khác nên phải đi bán hoa quả, nhưng luôn có những người không có ý tốt đến quầy hàng của cô ta quấy rối, không mua hoa quả mà đến nói những lời khó nghe."



Túc Bảo chỉ cảm thấy rất tức giận và rất buồn bực, cô bé cảm thấy trong lòng có một cơn lửa giận không thể nào phát tiết.

Chuyện này khiến cô bé hơi không khống chế được, bé tức giận lớn tiếng nói: "Ngươi hủy hoại chị gái kia rồi mà ngươi còn đứng đây không chút hối cải, ngươi đúng là, ngươi đúng là…"

Túc Bảo tức giận suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ được từ để miêu tả.

Quỷ lăng nhăng ở bên cạnh nói: "Đúng là đồ đàn ông cặn bã!"

Túc Bảo nắm chặt tay nhỏ, tức giận nói: "Đúng, ngươi chính là đồ đàn ông cặn bã!"

Giọng nói của đứa nhỏ quá lớn, cách đó không xa có một dì vừa làm nông xong trở về nhà, người đó nghi ngờ nhìn Túc Bảo rồi lại nhìn Tô Ý Thâm.

Tô Ý Thâm: "…"

Anh há to miệng, dưới ánh mặt nghi ngờ của bà dì kia, lặng lẽ nói: "Đúng đúng, cậu út… Cậu út chính là đồ đàn ông cặn bã…"

TT^^TT

Tô Ý Thâm muốn khóc.

Thanh danh của anh, ngay cả một ngón tay của nữ giới anh còn chưa đụng vào nữa…

Vậy mà bây giờ anh đã trở thành đồ đàn ông cặn bã…

Túc Bảo tức giận nói: "Tiếp tục đi! Sau đó thì sao?"

Quỷ khẩu nghiệp thở dài, nói: "Sau đó cô gái kia không thể nào ở lại huyện được nữa, hết cách đành phải chuyển vào thành phố làm công nhưng lại bị người ta đào ra quá khứ lúc trước…"

Lúc nó nói đùa cũng không ngờ trò đùa này sẽ trở thành vết nhơ cả đời của cô gái, đi đâu cũng không xóa được.

Đúng là hơi quá đáng… Chính nó cũng không dám tin cô gái kia rời khỏi quê hương rồi còn bị người khác bám theo như vậy.

"Các ngươi thấy đó, chuyện sau đấy cũng đâu có liên quan đến ta đâu? Ta thừa nhận lúc đầu là ta sai, nhưng sau đó ta vô tội mà."

"Ngày mà cô ta tìm đến ta, các ngươi không biết kinh khủng như thế nào đâu!"

Quỷ khẩu nghiệp nói đến đây vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

"Cô ta chui từ gầm giường của ta ra đó!"

"Nửa đêm cô ta chui ra từ gầm giường của ta, tay còn cầm búa…"

"Cô ta muốn cùng chết với ta, các ngươi biết không, cô ta như phát điên vậy!"

Phụ nữ điên lên rất đáng sợ, cô gái kia cứ như vậy cầm búa điên cuồng đập xuống người nó.

Nó không có sức chống trả, rất nhanh đã ngã xuống.



Cô gái kia giẫm trên người nó, ánh mắt oán hận.

Rửa chân là sao?

Kỹ sư số 8 là sao?

Con mẹ nó anh chơi qua tôi rồi sao, 8 ngàn tệ một buổi tối thật sao?

Mỗi một câu nói của cô ấy là một nhát búa đập xuống người nó.

Cuối cùng đến khi đầu nó nát bét rồi vẫn không chịu dừng lại.

"Ta cứ như vậy mà chết." Quỷ khẩu nghiệp nói đến đây vẫn cực kỳ oán hận: "Lúc chết vô cùng kinh khủng, sau khi chết còn bị cô ta kéo đến mái nhà phơi nắng."

Hôm đó là ngày nắng lớn nhất trong năm… hạ chí.

Đúng giữa trưa, mười hai giờ trưa.

Chỗ nó ở cũng đúng là nơi dương khí hội tụ.

Hồn quỷ của nó cứ thế dính trên mái nhà, không ngừng lặp lại quá trình tử vong và phơi khô sau khi chết, ngày qua ngày… nhận không biết bao nhiêu thống khổ và tra tấn… Cho đến khi nó biến thành ác quỷ!

Túc Bảo nghe xong thở dài một cái trong lòng rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Đáng đời ngươi!"

Quỷ lăng nhăng: "Đáng đời!"

Quỷ xui xẻo: "Chết không oan!"

Quỷ yếu ớt: "Oan chỗ nào chứ? Ta đứng về phía cô gái kia, đề nghị giết ngươi thêm lần nữa."

Dì xấu xí: "…Hừ, thật thối."

"…"

Túc Bảo học theo, bé đứng thẳng hung dữ nói một tiếng: "Thối!"

Quỷ khẩu nghiệp lập tức kêu to: "Ta cũng rất vô tội đó có được không! Ta đâu biết trêu đùa một chút lại biến thành chuyện lớn như vậy đâu? Nếu như biết ta chắc chắn sẽ không làm như vậy! Ta nói thật đó!"

Quỷ lăng nhăng đấm nó một cái: "Ngươi ăn phân rồi!"

Túc Bảo lại học theo, chân nhỏ giẫm trên ngực quỷ khẩu nghiệp: "Ngươi ăn phân rồi!"

Tô Ý Thâm: "…"

Bé ngoan nhà họ đột nhiên trở nên hung dữ, miệng hết nói "thối" lại đến "bạn ăn phân rồi"…

Anh đang cảm thấy rất sợ.

Cháu gái mềm mại đáng yêu ngoan ngoãn nhà họ hình như bị quỷ nhập rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.