Chương trước
Chương sau
Chu Tuần cười hì hì nói chuyện lộ ra phần bị thiếu răng, vẻ mặt tươi cười tí tửng.

Hoàng Đại Toàn trợn trừng mắt trách mắng: "Bác sĩ Tô đến là nể mặt chúng ta rồi, cho bao lì xì mấy ngàn thì sao? Cậu cho được bao nhiêu?"

Chu Tuần lập tức nói: "Ôi chao, nói đùa chút thôi mà, chú Năm chú tức giận cái gì chứ, nào nào, cháu mời chú một chén!"

Hoàng Đại Toàn không để ý đến anh ta.

Nhưng miệng lưỡi Chu Tuần rất lợi hại, anh ta vẫn luôn miệng khuyên, nói không uống là không tha thứ cho anh ta, dù chỉ chạm vào chén rượu thôi cũng được!

Hoàng Đại Toàn cũng ngốc, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn nghĩ họ hàng với nhau cứng rắn quá cũng không hay, cho dù thế nào sau này vẫn phải qua lại nên uống nửa ngụm.

Tiểu Hồng ra xem thì tức gần chết, cô ta mắng Chu Tuần một trận.

Chu Tuần giữ bả vai Hoàng Đại Toàn nói: "Cô nhìn xem chú Năm không phải đang rất tốt sao? Cái gì cũng không cho ăn, không cho chú ấy ăn tốt thế cơ à? Hơn nữa tôi còn cố ý cho chú Năm uống rượu thuốc của nhà, rất tốt cho sức khỏe!"

"Nhìn sắc mặt chú Năm tốt hơn nhiều!"

Chu Tuần không để ý, anh ta còn cảm thấy Tiểu Hồng đang chuyện bé xé ra to, cảm thấy như vậy là xem thường anh ta!

Tiểu Hồng đang chuẩn bị bùng nổ thì bị chị họ giữ lại khuyên: "Được rồi được rồi, không phải chú Năm không sao sao, anh rể em cũng chỉ muốn xin chú Năm tha thứ mà thôi, anh ấy cũng không có ý gì xấu…"

Tiểu Hồng tức giận quay đầu đi vào trong bếp.

Quá ba lần rượu, sau khi Tô Ý Thâm rời đi mọi người đều ăn uống thoải mái, ít nhiều gì đều có men say trong người, Chu Tuần nhìn về phía một bé trai đang gặm đùi gà, cười hì hì nói: "Tiểu Tuấn Tuấn, ăn hết cả cái đùi như thế cháu có thấy khát không, lại đây, dượng cho cháu uống cái này!"

Đứa nhỏ tò mò, cho rằng là đồ uống nên uống một ngụm, hơn nữa còn uống một ngụm lớn, lúc phát hiện ra không phải đồ uống bình thường thì rượu đã trôi xuống họng, cậu bé bị cay òa khóc lớn.

Trong nhà lập tức ồn ào ầm ĩ, mẹ đứa bé chính là chị họ Tiểu Hồng, cô ấy đang giúp đỡ ở trong bếp, nghe tiếng thì đi ra mắng Chu Tuấn dừng lại.

"Bị điên rồi, không ngờ cậu lại dám lừa con nít uống rượu!"

Vẻ mặt Chu Tuần không quan tâm: "Đàn ông sớm muộn gì chẳng uống rượu, tôi giúp chị bồi dưỡng trước cho con thôi."

Anh ta nhìn đứa trẻ khóc lại cười ha ha như đang chơi rất vui, chị họ Tiểu Hồng không muốn để ý đến anh ta, ôm đứa nhỏ rời đi.

Đứa nhỏ dựa vào vai mẹ, cậu bé bắt đầu trở nên thẫn thờ buồn ngủ.

Nhưng tất cả mọi người đều không có quan niệm chính xác với chuyện này, chỉ cảm thấy đứa nhỏ không cẩn thận uống phải một hai ngụm rượu rồi say thôi, ngủ một giấc là khỏe.

Không bao lâu sau, thấy đứa nhỏ đã "ngủ", chị họ Tiểu Hồng nhẹ nhàng đặt cậu bé lên giường rồi tiếp tục làm việc.



Về phía Túc Bảo.

Xe từ từ rời đi, Tô Ý Thâm ngồi trước lái xe, Túc Bảo ngoan ngoãn ngồi ở ghế trẻ con phía sau, không ồn ào, chỉ ngồi xem phong cảnh bên ngoài.

Tô Ý Thâm nhìn cô bé từ kính chiếu hậu, anh đang định nói gì đó thì đột nhiên trước xe xuất hiện một cái bóng đen!

Tô Ý Thâm vội vàng phanh lại, xe đi không nhanh nên nhanh chóng dừng lại, kết quả…

Anh trơ mắt nhìn một con mèo hoa thuần thục nằm trên mặt đất cách đó năm mét.



Rõ ràng xe cách nó mấy mét mà nó lại làm ra vẻ bị xe đâm, kêu meo meo vô cùng thê thảm.

Dáng vẻ kia như đang nói nếu không có mười hộp thức ăn mèo thì việc này không xong đâu!

Tô Ý Thâm trợn mắt há mồm, anh đã từng gặp qua chuyện ông bà cụ giả bị đâm, gặp người cầm bình hoa cầm vali giả bị đâm, gặp qua cảnh cô gái đột nhiên kéo áo xuống kêu to bị sàm sỡ…

Đây là lần đầu tiên anh thấy mèo giả bị đâm!

Túc Bảo hỏi: "Cậu út, sao vậy?"

Khóe miệng Tô Ý Thâm giật một cái, chỉ về phía trước nói: "Túc Bảo, có phải con mèo kia là con mèo vừa chơi với con ban nãy không?"

Túc Bảo ồ lên một tiếng, tò mò nhìn ra ngoài.

Đúng là vậy nha!

Không phải nó chạy đi rồi sao? Sao lại đến đây rồi?

Tô Ý Thâm mở cửa xe bế Túc Bảo xuống.

Một lớn một nhỏ cứ như vậy ngồi xổm bên vệ đường, im lặng nhìn con mèo hoa kia.

Tô Ý Thâm: "Trời đất làm chứng, tao còn chưa đụng phải mày đâu, mày nhìn đi, mày còn cách xe tao cả đoạn đấy!"

Anh giang hai tay ra khua khua.

Vẻ mặt con mèo ghi rõ: "Tôi không quan tâm, tôi chính là bị anh đâm trúng", nghẹo đầu nằm bò ra đất.

Tô Ý Thâm: "…"

Túc Bảo: "…"

Túc Bảo ngẩng đầu nhắc nhở: "Mèo nhỏ, mày đừng nằm đây, đây là giữa đường cái, rất nguy hiểm đó, nếu có xe tới thật thì chắc chắn mày sẽ bị đâm bẹp dí."

Cô bé vừa nói vừa đi đến ven đường.

Con mèo: "…"

Tô Ý Thâm và Túc Bảo đứng ở ven đường, một lớn một nhỏ trừng mắt với con mèo.

Sau đó Tô Ý Thâm và Túc Bảo cùng trợn mắt há mồm nhìn con mèo hoa kia đứng lên đi vào trong cen đường, di chuyển đến khu vực an toàn… rồi lại nằm xuống.

Tô Ý Thâm đần người, như vậy cũng được sao?

Túc Bảo: "Mèo nhỏ! Mày lộ rồi! Mày nhìn đi mày có làm sao đâu! Vẫn còn đi được mà!"

Mèo hoa: "…"

Nó lại đứng lên, lần này nó kéo lê chân sau đi đến trước chiếc xe mấy bước, sau đó lại nằm xuống trước mũi xe.

Không biết còn tưởng rằng chân sau của nó bị gãy đấy.

Tô Ý Thâm: "Này này… Mày cái con mèo này… Mày không thèm che giấu luôn hả?"

Mèo hoa nheo mắt, nằm bẹp trên mặt đất không động đậy.



Túc Bảo mơ hồ: "Cậu út, làm sao bây giờ?"

Chẳng lẽ cô bé xem nó là vũ khí mà ném nên nó mang thù sao?

Cần cho nó tiền sao? Nhưng cho nó tiền nó cũng đâu biết mua đồ?

Tô Ý Thâm đột nhiên nhớ đến chuyện gì đấy, anh chỉ vào xe: "Tao có camera hành trình đấy!"

Nguy hiểm thật, nếu không có cái này thì hôm nay anh đã bị một con mèo lừa rồi!

Nhưng con mèo vẫn nằm im.

Khuôn mặt nhỏ của Túc Bảo hiện lên vẻ luống cuống: "Cậu út, nó có ý gì vậy!"

Kỷ Trường sờ cằm, vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm con mèo hoa: "Thú vị, nó đang muốn con dẫn nó về nhà đấy."

Túc Bảo "hả?" một tiếng, khuôn mặt nhỏ tràn đầy lo lắng.

Mang mèo về, cô bé sợ nó sẽ bắt nạt Tiểu Ngũ.

Bình thường không có gì làm Tiểu Ngũ thích nhất là nhảy nhót trên bãi cỏ ngoài vườn hoặc mổ thân cây chơi đùa.

Mèo không chỉ nhanh mà còn biết leo cây, nếu dẫn nó về thì sau này Tiểu Ngũ chỉ có thể trốn trong phòng…

Như vậy là đang không chịu trách nhiệm với Tiểu Ngũ.

Nhưng nếu như không dẫn nó về thì Túc Bảo cũng cảm thấy con mèo này rất đáng thương.

Mang về cũng không thể nhốt nó mãi, nó và Tiểu Ngũ kiểu gì cũng đánh nhau, Tiểu Ngũ nhỏ như vậy sao có thể đánh thắng nó được?

Hơn nữa lỡ như con mèo kia có chủ rồi thì sao? Vậy chẳng phải bé thành người xấu trộm mèo rồi à!

Tiểu Túc Bảo rơi vào hoàn cảnh khó xử, bé ngồi xuống bên cạnh mèo hoa muốn thương lượng.

Cô bé duỗi năm ngón tay ra: "Năm con cá bồi thường, được không?"

Mèo hoa không thèm nhìn cô bé.

Túc Bảo cắn nhẹ mỗi, duỗi cả hai bàn tay ra: "Mười con cá bồi thường!"

Mèo hoa nhìn cô bé một cái, dường như đang nói cô bé đang xem thường ai vậy.

Hình như thứ nó muốn không phải là đồ ăn cho mèo, cho dù Túc Bảo có ra giá thế nào nó cũng không phản ứng.

Tô Ý Thâm nhìn cảnh tượng trước mặt.

Em bé bốn tuổi ngồi xổm bên cạnh con mèo giả vờ bị đụng trúng, đứa nhỏ đưa tay ra thương lượng tiền bồi thường với con mèo.

Có hơi đáng yêu, lại có chút gì đó khiến người khác mông lung.

Tô Ý Thâm lấy điện thoại ra chịu rất nhiều ảnh rồi gửi vào nhóm gia đình.

Nửa đường bị một con mèo giả bị xe đụng, ra giá bồi thường đến trăm hộp thức ăn đối phương cũng không cần, đổ thừa muốn họ phụ trách nửa đời sau thì làm sao bây giờ? Online các loại, gấp!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.