Lão đại của Ngũ Bá Đao thắc mắc: - Ngươi là ai? Thiết Ba lúc này đã cải trang, được lệnh của Khò Khò xong ra giải qyết nên không ai nhận ra, kể cả bang chúng. Nếu là bình thường thì Ngũ Bá Đao đã cho một cưới lên bàn thờ, nhưng qua sự việc vừa rồi hắn phải dè chừng, tên này không phải dạng vừa, vả lại cũng mang áo dạ hành, ai biết tên này là thành phần bất hảo giả heo ăn thịt chó thì sao. Thiết Ba mới chỉ vào mặt mình trả lời: - Ta? Ta là ai cũng không quan trọng, chỉ có điều hình như thời gian của huynh đệ các ngươi không còn nhiều nữa phải không? Vừa nói vừa nhìn một lượt năm anh em Ngũ Bá Đao với ánh mắt đầy thâm ý. Năm người bỗng dưng giật mình đánh thót. Cả đám nhìn nhau nghi hoặc, tên cầm đầu đổi giọng lạ thường: - Ngươi đã biết những gì? Thiết Ba vẫn điềm nhiên nói: - Ở đây là nơi để nói chuyện này sao? Ngươi chỉ cần biết là ta có thể giúp huynh đệ các ngươi vượt qua khó khăn là được. Ngữ Bán Sơn - lão đại Ngũ Bá Đao lại nói: - Trên đời không có chén canh miễn phí, nếu thật ngươi giúp được huynh đệ ta thì điều kiện là gì? Tên áo đen đi một mình cùng hai tên đi ra từ bụi trúc lúc nãy rơi vào cảnh xấu hổ, thấy đề tài chuyển đi chỗ khác cũng không nói gì, chỉ vui vẻ đứng xem kịch hay. Thiết Ba thấy thế cũng nói thẳng: - Chỉ cần các ngươi gia nhập Thiết Kình Bang làm khách khanh trưởng lão là được. Ngũ Bán Sơn cũng bốn anh em nhìn nhau hội ý một chút liền gật đầu dứt khoát. Thật ra năm người bọn họ và nóng lòng tăng tiến tu vi để trả thù mà tu luyện Ngũ Thương Quyết, một môn công pháp cần có năm người đả thương nhau kích phát tiềm lực cơ thể để tu vi tăng cao nhanh chóng, khuyết điểm của bộ công phát này sẽ làm thọ nguyên bọn họ tổn hại trầm trọng sống không được lâu. Nhưng tu vi tăng nhanh mà thù chưa trả được, thọ nguyên thì cạn dần khiến huynh đệ bọn họ không cam tâm. Dù là xưa nay bọn họ cầu đan, cầu y đã nhiều nhưng đều không có kết quả khả quan. Vì muốn chữa khỏi hẳn phải từ bỏ công pháp đang luyện, điều này còn khốn kiếp hơn tuyệt đường sống bọn họ. Mà Ngũ Thương Quyết cũng không phải đơn giản như vậy. Năm người tu luyện Ngũ Thương Quyết có thể diễn luyễn Ngũ Di Đao Trận nhằm tăng cường thực lực đối địch. Như năm anh em nhà Ngũ Bá Đao có thể nhờ vào trận pháp mà đấu ngang tay với một cao thủ Ích Cốc Kỳ. Nghĩa là chiến đấu vượt một đại cấp độ. Bởi vậy mà bọn họ mới tự tin đi tới đây kiếm ăn. Tuy nhiên, năm anh em Ngũ Bá Đao cũng không phải ngu si mà lăn lộn ở giới tu chân như vậy. Bọn họ làm sao mà dễ dàng tin tưởng Thiết Ba như vậy được. Ngữ Bán Sơn liền nói: - Bọn ta đồng ý! Nhưng làm sao bọn ta tin vào ngươi. Dù biết là khách khanh trưởng lão là cái chức nhận bổng lộc nhưng không cần làm gì, chỉ trừ khi bang hội có nguy cơ diệt bang mới phải ra tay. Có điều như vậy cũng là hạn chế phần nào sự tự do của bọn họ. Cho nên Ngũ Bá Đao cẩn thận là chuyện bình thường. Hiểu điều đó cho nên Thiết Ba liền nói: - Ngươi có thể vào phòng, mọi chuyện sẽ rõ. Ngữ Bán Sơn ngần ngừ, Thiết Ba thấy vậy chê cười: - Sao chẳng lẽ ngươi còn sợ điều gì. Nhìn quanh một lượt thấy mọi ánh mắt đổ dồn vào mình, Ngữ Bán Sơn không muốn đi cũng không được. Đi thì không biết nguy hiểm gì đang đợi, không đi thì đường đường là cao thủ Ngưng Dịch sau này còn mặt mũi gì nhìn kẻ khác. Con bà nó, mình cũng sắp tèo, nam tử hán sợ cái nỗi gì. Nghĩ vậy, Ngữ Bán Sơn dứt khoát đi vào. Vào trong một lúc lại thấy hắn đi ra mỉm cười mãn nguyện, gật đầu nhìn bốn người anh em của mình. Sau đó năm người đứng về phía Thiết Kình Bang. Ba kẻ bịt mặt còn lại chưa hiểu chuyện gì thì tình thế đã biến đổi khó lường, Thiết Kình Bang tự nhiên lại có thêm năm cường giả Ngưng Dịch Kỳ. Ngữ Bán Sơn liền tuyên bố: - Ngũ Bá Đao ta đã gia nhập Thiết Kình Bang mong chư vị anh hùng tu sĩ nể mặt bọn ta... Một tên cắt ngang: - Hừ, đường đường là Ngũ Bá Đao của Thiên Lệ Thành lại đầu quân vào bang phái hạng bét. Ngươi không cảm thấy xấu hổ nhưng ta đây cảm thấy mất mặt thay cho các ngươi. Tên này vừa nói xong đã thấy một luồng kình phong xông đến, liền hoảng hồn lùi về sau thét: - Ngươi... Chưa kịp kêu tiếng thứ hai thì lại phải đỡ đòn của một trong bốn anh em Ngũ Bá Đao còn lại. Chưởng quyền rít gào ánh sang linh lực phóng xuất chớp qua chớp lại làm toàn trường hoa cả mắt. Hai kẻ mặt áo đen còn lại cũng xông vô hỗ trợ tên kia dù họ là không đi cùng nhau. Việc này càng làm căng thẳng tăng cao. Anh em Ngũ Bá Đao lúc này rút một thanh đao cong dài một mét, bề mặt lạnh lẽo cùng sát khí dày đặt. Cả ba người kia thấy vậy liền dùng linh lực đánh lui ba trong năm anh em nhà họ Ngữ mở đường máu nhảy lên nóc lương đình hoa viên. Ngữ Bán Sơn hừ lạnh nói: - Dấu đầu cụp đuôi, ngay cả vũ khí và võ công môn phái cũng không mang ra có gì là hảo hán. Ta nhổ vào. Kẻ đi riêng là người của Hắc Liên Giáo đến do thám, còn hai tên kia cũng là thám tử Phiên Thiên Phái. Hắc Liên Giáo đang đi tìm Thánh Nữ cùng bảo vật trong giáo nên bất kỳ một động tĩnh nhỏ nào cũng phải lưu ý. Nhưng xem ra hôm nay là có cao nhân khác bên trong nên cũng không cần lưu lại nhận lấy tai vạ. Bọn này lại đang ở trong địa bàn cừu địch nên tức tối quăng lại một câu: - Ngũ Bá Đao phải không, ta xem các ngươi bảo vệ Thiết Kình Bang bao lâu, sau này còn gặp. Nói xong không chờ ai trả lời lao đi cái "Vút". Hai tên đệ tử của Phiên Thiên Phái lực mỏng, vả lại tình hình cũng thăm dò được đôi chút, nếu ở lại lại càng lún sâu nơi đây, lỡ bị bắt lại vậy thì khác gì bôi tro trét trấu vào thanh danh môn phái. Thử nghĩ xem, đệ tử Phiên Thiên Phái bị một môn phái tép riu phụ thuộc nằm trong địa bàn bắt cóc thì còn ra thể thống gì. Còn việc khai báo danh tính lại càng thể hiện sự bất lực của bọn chúng. Bọn chúng là thám tử kia mà. Cho nên hai tên này cũng không nói gì, cùng rời khỏi sau khi tên Hắc Liên Giáo kia đi. Lúc này mấy huynh đệ của Ngữ Bán Sơn mới tu tập xung quanh đại ca của mình. Bọn họ năm anh em một lòng, nên không ai hỏi gì, nếu đại ca muốn nói đã nói, không cần nói nhiều. Tu luyên môn công pháp bá đạo này thì tâm tính cũng cực đoan theo. Việc đuổi theo những kẻ kia chỉ mang theo rắc rối. Ai biết có bẫy rập gì chờ sẵn nên cứ ổn định ở đây thì hơn. Xa xa trên có một ngọn đồi cách Thiết Kình Bang năm trăm mét, có một thiếu nữ, mái tóc băng sương nét mặt lạnh lùng tràn đầy hiếu kỳ. Khi thấy người của Hắc Liên Giáo rời khỏi Thiết Kình Bang nàng mới lẩm bẩm: - Không ngờ bọn chúng lại theo chân ta đến tận đây, đúng là một lũ phiền phức. Như vậy Dạ Sát thúc thúc e rằng cũng đang ở gần đây, ta phải cẩn thận mới được. Lúc sau, tại Phù Thành Chủ, hai tên thám tử Phiên Thiên báo lại sự tình cho Đinh Lộc Đỉnh, Đinh chấp sự. Hắn gật gù rồi phẩy tay, hai tên kia nhận lệnh lui xuống. Triệu Thiên Hùng được gọi vào. Đinh Lộc Đỉnh nói thẳng: - Tình báo bản môn báo về: Thiết Kình Bang có cao thủ thần bí ẩn núp, tu vi chưa rõ nhưng Ngũ Bá Đao đã gia nhập Thiết Kình Bang. Hiện này Thiết Kình Bang lại có thêm năm tên Ngưng Dịch Cảnh, bọn chúng nếu hợp sức thì không khác gì cao thủ Ích Cốc Cảnh. Triệu Thiên Hùng nghe đến liền giật mình: - Vậy thế cục ở Cù La Thành này lại thay đổi. Đinh Lộc Đỉnh mỉm cười: - Vậy thì chưa chắc, theo tình báo thì hai thế lực còn lại cũng có Ngưng Dịch kỳ, vả lại Ngũ Bá Đao chỉ là khách khanh, nên trừ khi Thiết Kình Bang có nguy cơ bị diệt mới nhúng tay vào tranh chấp, cho nên ngươi cứ thông báo tình hình cho hai thế lực còn lại, chèn ép được cứ chèn ép, nhưng không làm quá đáng là được. Dừng một lúc hắn lại nói tiếp: - Còn hai ngày nữa là đến đàm phán ở Yến Nguyệt Lâu, nhà ngươi được mời đến để làm chứng đúng không? - Dạ, đúng vậy. - Ừ, tùy tình hình mà làm, có thể khiến bọn chúng cắn nhau càng nhiều càng tốt. Lui xuống đi. Triệu Thiên Hùng vâng dạ rồi lui xuống. Đinh Lộc Đỉnh, trầm tư, hắn làm chấp sự chưởng quản sự vụ ngoại biên, quản lý tài vụ, tuyển tân tú, thu thập tình báo từ Cù La, Thiên Lệ, Từ Vu tam tiểu thành trấn. Sắp tới năm năm nhiệm kỳ là thay người, nên nhân lần cống nạp này mà vơ vét chút của cải để giành thư thả tu luyện về sau. Lại còn phải "hiếu kính" một khoảng lớn cho Trưởng Lão ngoại viện cấp trên của hắn. Năm anh em Ngũ Bá Đao lúc này được sắp xếp trong một hoa viên xì xầm, Lão Ngũ hỏi: - Lão Đại! Lúc nãy huynh vào phòng có việc gì xảy ra vậy? - Uhm lúc ta vào phòng thì chỉ thấy một đứa trẻ sắp chết nằm trên giường. - Hả? - Cả bốn người khó hiểu đồng thanh hỏi. - Uhm, đúng vậy là một đứa trẻ, lúc ta dùng linh lực thăm dò thì kinh mạch đứa trẻ kia gần vô cùng hỗn loạn. Hỏi ra ta mới biết nó có "thể chất giá y". Ta thật là chưa từng biết loại thể chất này, nhưng nghe đứa bé này có năng lực chữa trị thương thế cho người khác, vì vậy mà cơ thể nó phải chịu phản phệ. Nói đến đây, cả đám đều hiểu liên hỏi: - Nó đồng ý chữa cho chúng ta - Ừ. Nói xong Ngữ Bán Sơn thử dài: - Một đứa trẻ tội nghiệp. Lúc ta nắm tay nó, ta cảm giác rõ ràng thương thế ta tốt hơn còn nó thì lại càng yếu hơn. - Nhưng làm sao bọn họ lại biết chúng ta là ai và chúng ta bị thương? - Lão Nhị hỏi - Họ bảo là vị cao thủ bí ẩn làm ra động tĩnh lúc nãy khi chữa trị cho thằng bé nói lại. Còn người kia là ai họ không nói, nhưng đi hay ở mà không để lại bóng dáng thì không phải loại người chúng ta có thể tìm hiểu. Nói xong lại dâng trào xúc động nói: - Thằng bé bảo chữa khỏi hết cho chúng ta cần khoảng ba tháng, chữa xong nó lại dưỡng thương rồi lại chữa tiếp, ta hiểu đau đớn của nó là lặp đi lặp lại như vậy cho đến khi chúng ta khỏi hẳn. Lão Tứ là người cảm xúc nhất nói: - Vậy ân huệ này thật quá sâu nặng. - Ừ, vậy nên ta mới đồng ý gia nhập Thiết Kình Bang. Lúc này, Trác Tru Trinh và Khò Khò ₫ang buồn phiền vô cùng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]