Lôi Phong Đường có một rừng mai, giữa khu rừng có một căn nhà tranh trong căn nhà tranh có một thiếu phụ nhan sắc lãnh diễm (ý vừa đẹp vừa lanh lùng ấy mà). Nàng đang cầm dụng cụ thêu tay, giữa mảnh vải là vầng trăng tròn, bên cạnh là Tô Nguyệt đang rót trà và khơi than trong lò. Kể ra cũng lạ cái thế giới này người ta sùng bái trăng lắm hay sao mà mới có tá chương mà đã có đến ba nhân vật đều tên Nguyệt: Lâm Nguyệt, Lãnh Nguyệt, Tô Nguyệt.
Tô Nguyệt, nhị đương gia của Lôi Phong Đường, là một cô gái có đôi mắt linh động tinh anh, dáng người khỏe khoắn, miệng môi đều đặn, nhất là đôi môi đỏ dày như cánh hồng kia, bất kỳ tên nam nhân nào cũng chỉ muốn đôi môi ấy du hành trên thân thể mình thì có chết cũng mãn nguyện.
Gò bồng săn chắc tuy là không to, ngược lại cặp mông lại nảy nở như một minh chứng cho sự mắn đẻ, khai hoa tán diệp. Điển hình kiểu người sinh ra để làm đại phu nhân, chủ hậu cung hay đại loại là vợ cả.
Nàng đưa chén trà cung kính trao đến trước mặt lãnh diễm thiếu phụ và nói:
- Dì à, người vẫn còn nhớ đến cha ta?
- Ta... chuyện qua lâu rồi, vả lại song thân ngươi tuy mất tích đã lâu nhưng ta luôn cảm giác rằng họ vẫn còn trên cõi đời này.
Cha mẹ của Tô Kinh, Tô Nguyệt và Tô Vũ cùng người dì của họ là Lý Ái Hà năm xưa tình như thủ túc, cùng trong một đoàn thám hiểm kiếm sống qua ngày. Rồi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tu-tu-tien/177226/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.