Một năm sau.
Ngày hè nóng như thiêu như đốt, ngoài bể bơi tiếng người cười nói ồn ào náo nhiệt. Một quả bóng cao su nhỏ bay tới, đụng vào vách tường, Ngu Hiểu xoay người bắt lấy, chậm rãi ngồi xổm xuống, mỉm cười với cậu bé đang chơi đùa ở giữa bể bơi …
“Là bóng của nhóc à? Cẩn thận một chút nha, đừng ném vào các bạn khác.” Nói xong liền ném quả bóng trở lại cho nó. Cậu mặc bộ đồng phục màu đỏ bắt mắt, vóc dáng thon dài, trong đôi mắt thanh tú mang theo một tia trầm ổn, đã không còn là tiểu trạch ngư ngây ngô của trước kia nữa.
“Cám ơn anh.” Giọng nói trẻ con của cậu nhóc vang lên từ giữa hồ nói lời cảm tạ, rất là lễ phép.
Ngu Hiểu đứng thẳng dậy, bắt đầu tuần tra quanh bể bơi. Bây giờ là mùa hè, các trường học đã nghỉ, không ít phụ huynh mang con cái đến bể bơi chơi đùa, trẻ con rất nhiều nên phải cẩn thận hơn một chút.
Sau khi rời khỏi công ty của Vương Tử, Ngu Hiểu trở về bể bơi làm cứu hộ viên. Đại Hùng, Hà Mễ vẫn thường khuyên cậu trở về, quản lí nhóm cũng rất thích sự cần cù chịu khó của cậu, cho nên cậu không phải mất quá nhiều công sức để được mặc lại bộ đồ cứu hộ viên.
Công việc này vẫn giống như trước đây, cậu một chút cũng không cảm thấy chán nản, ngược lại càng thấy quý trọng hơn. Cảm nhận được bầu không khí quen thuộc giống như con cá mắc cạn đã lâu được trở về biển lớn, thấy được sự bình an chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-trach-ngu-dich-sa-ngu-hoa-vuong-tu/22460/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.