Những ngày này trôi qua quả thật quá lâu dài, dài đến vô cùng tận.
Nhìn bóng ánh đèn trên con đường dài uốn lượn, Ngu Hiểu mới chợt nhận ra đã về đến nhà trọ từ lúc nào. Cảm giác mệt mỏi chưa từng có dâng lên, nghĩ thật muốn ngã xuống giường mà ngủ đến khi trời sập mới thôi. Cố gắng lục lọi lấy chìa khóa, vừa ngẩng đầu liền thấy một bóng người trầm lặng đứng dưới ánh đèn đường…..
Quá kinh ngạc, chiếc chìa quá trọng tay rơi xuống đất tạo nên thanh âm trấn động cả khoảng không.
“Cuối cùng cậu cũng về.” Vương Tử chậm rãi bước tới, nhặt chiếc chìa khóa lên trả lại cho cậu. Dưới ánh đèn huỳnh quang, khuôn mặt kia có gì đó thật khác lạ, nét mặt vô cùng nghiêm túc, định nói gì đó lại thôi. Vừa ôm được mỹ nhân về, đúng ra phải vui vẻ mới đúng, sao lại mang vẻ mặt này?
“Sao anh lại ở đây?” Ngu Hiểu hỏi.
“Lúc tôi quay về công ty thấy cậu lưu lại cái này.” Vương Tử lấy ra một phong thư từ trong túi quần, ánh đèn chiếu lên từng nét chữ mảnh mai – [Đơn xin từ chức].
“Vì sao phải từ chức?” Vương Tử nhíu mày.
“Kỳ thật tôi có ý này cũng khá lâu rồi.” Ngu Hiểu chậm rãi nói: ”Vương Tử, nơi này không thích hợp với tôi, chắc anh cũng biết rõ. Tôi không thích chuyện làm ăn, cũng không có chí tiến thủ, lại càng không giỏi giao tiếp…… Tuy rằng anh đã cho tôi rất nhiều cơ hội, nhưng tính cách nguyên thủy của tôi vẫn là thích yên tĩnh, thích ở một khu bể bơi nho nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-trach-ngu-dich-sa-ngu-hoa-vuong-tu/22459/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.