[Tham gia trận đấu bằng thực lực 666, nhóm bà cháu của chúng ta giỏi nhất!]
[Có thể nói dục vọng muốn sống của tổ chương chính đúng là rất mạnh]
[Nhưng tôi vẫn không rõ, vì sao bọn họ có thể nhanh vậy được]
[Có lẽ, có lẽ đây chính là năng khiếu bẩm sinh]
Thuyền nhỏ màu lam nhanh chóng tới gần đảo nhỏ dưới cái nhìn chăm chú của hàng nghìn người, chờ đến khi nhóm Kỷ Trạch lên đảo, quan sát phía sau, nhóm nhanh nhất trong ba nhóm khác quý khác là bố con Trình Ngạo cũng mới vừa đi được một nửa hành trình.
Bà trẻ vừa lòng thỏa ý: "Tiểu Trạch, chúng ta là hạng nhất đúng không?"
Kỷ Trạch cũng không hiểu sao sinh ra chút kiêu ngạo: "Ừm!"
Bọn họ không vội vã đi xuống mà ngồi trên thuyền nhỏ, chờ những người khác tới.
Xem xét như thế liền phát hiện không thích hợp.
Trong ba nhóm khách quý, bố con Trình Ngạo là nhanh nhất. Mặc dù Ôn Nguyên Nguyên và Lộ Dịch chèo rất trúc trắc, nhưng tìm tòi một hồi cũng miễn cưỡng xem như tìm được bí quyết, tiến về phía mục đích.
Chỉ có thuyền của hai người Ngạn Thanh Thanh, lâu như vậy trên cơ bản vẫn ở nguyên tại chỗ không hề di chuyển.
Ngạn Manh Manh một mực nắm chặt thuyền nhỏ, không dám động đậy, Ngạn Thanh Thanh nhìn thấy những người khác đi về phía trước, trong lòng gấp gáp. Càng vội trên tay càng không có trình tự.
Hết lần này tới lần khác, lúc này Ngạn Manh Manh bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở.
Ngạn Thanh Thanh quay đầu nhìn em gái: "Manh Manh, em khóc cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-to-tong-dinh-luu-den-tu-dai-duong/947226/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.