Mặc kệ trong lòng Kỷ Trạch nghĩ như thế nào, dù sao trên mặt của anh tràn đầy bình tĩnh và tùy ý, giống như vừa rồi mình cũng không nói lời nào đáng sợ, nếu như những người khác cảm thấy kỳ lạ đó nhất định là bọn họ chuyện bé xé ra to.
Vẻ mặt ba khách quý khác ngơ ngác mấy giây, thật đúng là bị hù dọa.
Trình Ngạo lấy năng lực quản lý biểu cảm kinh người cấp bậc ảnh đế đầu tiên cố giữ biểu cảm, vẻ mặt bình tĩnh hỏi thăm: "Bà trẻ, là tên thân mật, hay là?"
Kỷ Trạch lời ít mà ý nhiều: "Thật, ruột thịt."
Ôn Nguyên Nguyên không kiềm được, thán phục: "Ruột thịt? Sự dũng mãnh của cụ nhà không giảm nha."
Kỷ Trạch: "..."
Vẻ mặt anh nứt ra một giây, ý thức được Ôn Nguyên Nguyên hiểu lầm, anh cũng không dám nhận cái này: "Không phải, ruột thịt chính là họ hàng. Bà trẻ là họ hàng không cùng chi, không phải em gái ruột của ông nội tôi, chỉ là vai vế rất cao."
Ôn Nguyên Nguyên cũng ý thức được suy đoán vừa rồi của mình không hợp lẽ thường cỡ nào, ho khan một tiếng, ánh mắt chuyển về phía Kỷ Thanh Ngọc: "Bà cô nhỏ như vậy, ly kỳ thật đấy."
[Ha ha ha Ôn Nguyên Nguyên chị cười chết em đi]
[Trước kia nhìn cô dẫn chương trình đã cảm thấy cô rất khôi hài, hoá ra quả nhiên là ngốc ngếch sao]
[Đã là nói nữ thần xinh đẹp hết lần này tới lần khác lại có cái miệng như này]
[Chỉ có tôi cảm thấy Kỷ Trạch ra vẻ bình tĩnh trông hài lắm sao? Nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-to-tong-dinh-luu-den-tu-dai-duong/947225/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.