Kỷ Trạch nghĩ, nếu như trời cao có thể cho anh một cơ hội làm lại, anh tuyệt đối sẽ không lắm miệng đi hỏi Kỷ Thanh Ngọc.
Bên trên khu bình luận trực tiếp cười điên rồi:
[Chất vấn đến từ bà trẻ]
[Tiểu Trạch, sao con yếu thế hả ?]
[Tiểu Trạch, sao con vẫn yếu ớt thế hả (đầu chó)]
[Truyền xuống, bà trẻ nói Tiểu Trạch yếu ớt quá]
[Truyền xuống, Tiểu Trạch không được]
[Mười năm sau Kỷ Trạch nhớ lại chuyện này vẫn hối hận đến mức ăn không ngon miệng]
[Bé cưng ơi, trên người mấy đứa đều đeo mic đó, dù giọng nhóc có nhỏ thì chúng tôi vẫn có thể nghe được nhé]
Kỷ Trạch che mặt, không muốn nói tiếp.
Bà trẻ cho rằng anh bị đả kích, thanh minh cho bản thân: "Lúc đầu ta không muốn nói, là con muốn ta nói mà."
Hai người đều không cử động, thuyền tự nhiên cũng dừng rung lắc.
Ngạn Thanh Thanh cách bọn họ không xa không nghe thấy đối thoại của bọn họ, chỉ thấy Kỷ Trạch bỗng nhiên đưa tay che mặt, không biết bị làm sao, nghi ngờ nói: "Thầy Kỷ Trạch, hai người sao thế?"
Lúc này Kỷ Trạch không muốn nói chuyện, thậm chí ước gì có thể nhảy xuống nước biến mất.
Kỷ Thanh Ngọc nghe vậy, mở miệng thay anh: "Nó mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút."
Kỷ Trạch: "..."
[Ha ha ha ha giờ phút này cuối cùng tôi cũng hiểu, "giết người không thấy máu" mà Tiểu Trạch nói có hàm nghĩa gì]
[Trái tim Tiểu Trạch vốn chồng chất vết thương lại bị đâm thêm một nhát]
Ngạn Thanh Thanh nghe thế sững sờ, lập tức ngượng ngùng mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-to-tong-dinh-luu-den-tu-dai-duong/947227/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.