Lục Vi bị các phóng viên ở bữa tiệc thay nhau oanh tặc và gần như gục ngã.
Khi cô thoát ra đã hơn 11h đêm, khi cô chạy ra, đầu va vào trong lòng ngực ấm áp.
Trong lòng vui mừng, Lục Vi reo lên: “Mạc Thiên.”
Giọng nói Sở Mộ Thành lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu cô ta: “Mạc Thiên, hắn bỏ rơi em, em còn tìm hắn?”
Lục Vi mím môi, cô đột nhiên lao vào lòng ngực Sở Mộ Thành.
“Mộ Thành, em sai rồi. Em không còn gì cả, anh không thể không cần em.”
Sở Mộ Thành sửng sốt, đột nhiên nhớ tới rất nhiều năm về trước, Lục Vi vẫn còn là một cô bé, còn hắn đang đói bụng, đi ra ngoài trộm đồ, gặp phải cô.
Hắn nhìn thấy cô giống như cô em gái đã chết của hắn, nên đã ném cho cô một miếng bánh mà hắn trộm được.
Sau đó, cô một mực đi theo sau lưng hắn, đuổi cũng không đi.
Lúc đó, cô cũng nói như vậy, ca ca, em không còn gì cả, anh không thể không cần em.
Vậy nên hắn đã đưa cô về.
Chớp mắt, mười mấy năm trôi qua.
Cô bé đó lớn lên, trở thành người phụ nữ của hắn. Nhưng mà dần dần cô cảm thấy bất mãn và bắt đầu khao khát cuộc sống bên ngoài, nhưng làm sao có thể.
Hắn thừa nhận tính mình nóng nảy, khi tức giận sẽ dùng roi đánh cô và bỏ đói cô nhiều lần.
Thế nhưng cuối cùng là cô bỏ chạy, cô cứ như vậy mà rời khỏi hắn, đi theo người đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-tinh-nhan/3350906/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.