Ngày hôm sau, khi Kiều An Hạ tỉnh lại, đầu ốc cô vẫn còn mơ hồ.
Nhìn trần nhà trắng xóa, mơ hồ nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua, không biết cùng Mạc Thiên trải qua bao nhiêu cao trào…
Đúng là, ảo dược kia thật sự quá mạnh mẽ.
Đang miên man, người bên cạnh động đậy, trong lòng cô chợt rùng mình, lúc này mới phát hiện Mạc Thiên vẫn chưa tỉnh lại.
Cô vội vàng đứng dậy, mặc lại quần áo chuẩn bị rời đi, khi đi ngang qua bộ quần áo dưới đất, cô liếc nhìn nó, hình như rất quen.
Cô cúi người nhặt lên, lại ngửi thấy một mùi hương quen thuộc trên quần áo.
Cái mùi này…
Trong lòng Kiều An Hạ run lên, chính là người đó.
Đêm hôm Tiểu Bối Bối bị bắt cóc, khi gió thổi qua, cô chính là nghe thấy mùi hương này trên người đối phương.
Cô nắm chặt ngón tay thành quyền, trong mắt Kiều An Hạ hiện lên một tia tàn nhẫn.
Cô vứt bộ quần áo xuống đất, mở cửa bước ra ngoài.
Khi cửa đóng lại, Mạc Thiên mở mắt ra, nhớ lại ánh mắt lo lắng cho anh đêm qua của cô, đôi môi Mạc Thiên đột nhiên cong lên.
Cô vẫn quan tâm đến anh.
Lúc này, cửa ra vào lại có người gõ cửa: “Đại ca, anh đã tỉnh chưa?”
Là giọng của Lương Ân.
Mạc Thiên ừ một tiếng: “Vào đi.”
Lương Ân vừa đi vào, nhìn thấy trong phòng bừa bộn, hắn không nhịn được hướng về Mạc Thiên nháy mắt mập mờ.
Mạc Thiên lạnh lùng liếc hắn: “Có việc gì?”
Hừ…
Lương Ân tức học máu: “Anh hoàn toàn không nhớ tới chuyện tối qua sao?”
Mạc Thiên dừng một chút: “Có liên quan gì đến cậu?”
“Làm sao lại không liên quan? Nếu không có tôi thì chị dâu làm sao có thể đến cứu anh? Đại ca, anh không phải nên cảm ơn tôi sao?”
Mạc Thiên mím môi, sau đó ném chiếc chìa khóa gần đó được ném đi: “Loại mới nhất, chính mình đi lấy.”
“Được nha.” - Lương Ân quay người muốn đi, sau đó lại ngừng lại: “Người phục vụ nói vị hôn thê của anh đưa anh lên khách sạn/ Nhưng khi chúng tôi lên, lại không thấy Lục Vi, anh định xử lý chuyện này thế nào?”
Mạc Thiên nhếch môi: “Đã biết.”
“Được.” - Nói xong, Lương Ân cũng rời đi.
Mạc Thiên bước tới, nhìn lại bộ quần áo trên mặt đất bộ quần áo của Lục Vi để lại…<code> Kiều An Hạ quay về Vịnh Bích Thủy, đi lên lầu nhìn thấy Tiểu Bối Bối vẫn còn ngủ, bên cạnh dì Trương vẫn luôn ở lại cả đêm chăm sóc con bé. Dì Trương nhìn thấy Kiều An Hạ quay về, hỏi thăm mấy câu, tất nhiên không xen vào chuyện của chủ nhân, liền đi xuống lầu làm đồ ăn sáng. Lúc này Tiểu Bối Bối cũng cử động tỉnh lại, con bé luôn ỷ lại vào Mạc Thiên, cô bé nhìn xung quanh, miệng mím lại, muốn khóc vì không nhìn thấy Mạc Thiên luôn xuất hiện bên cạnh. Kiều An Hạ đau lòng,vội vàng muốn giải thích thì cánh cửa bị đẩy ra. Mạc Thiên ăn mặc chỉnh tề từ bên ngoài đi vào mỉm cười: “Chào buổi sáng, công chúa nhỏ của chú, vừa rồi là chú đi chuẩn bị váy công chúa cho Tiểu Bối Bối.” Tiểu Bối Bối lập tức nín khóc mỉm cười, vui vẻ đua hai tay về phía Mạc Thiên. Cả ba cùng nhau xuống dưới nhà ăn sáng. Đêm qua thật sự là quá sức, Kiều An Hạ ăn sáng đã ngáp hơn chục lần, Tiểu Bối Bối nhìn thấy vậy dường như cũng bị lây, hai mẹ con thi nhau ngáp. “Em ăn đi.” - Mạc Thiên nói xong, lấy một cái trứng gà đưa cho Kiều An Hạ: “Tẩm bổ một chút.” Kiều An Hạ:”...” Sau khi ăn no, Kiều An Hạ chuẩn bị muốn tới công ty, nhưng cô còn chưa đứng lên: Mạc Thiên đã nói: “Hôm nay em ở nhà với Tiểu Bối Bối ngủ cho khỏe đi, tối hôm qua cả đêm đã hoạt động quá sức rồi.” Kiều An Hạ: “...” “Tôi cũng không phải vì anh đâu, tôi là vì Tiểu Bối Bối, bây giờ tâm tình con bé không tốt, mất đi anh sẽ không chịu được.” Mạc Thiên nghe xong cũng không tức giận. Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt bướng bỉnh của cô, mỉm cười dùng tay vuốt ve đỉnh đầu của cô: “Em thỏa mãn là được.” Kiều An Hạ: “...” Vô sỉ. Nói xong anh đi ra ngoài, còn cô ôm Tiểu Bối Bối đang ngủ trong lòng lên phòng, hai mẹ con ôm nhau ngủ. </code>Mạc Thiên lên xe, nhìn tài xế nói: “Đừng đến công ty, đến nhà Lục Vi.”
Tài xế có chút kinh ngạc, bởi vì mấy năm nay Mạc Thiên đều không có đi đến nhà Lục tiểu thư, tuy nhiên hắn vẫn nghe theo và không thắc mắc.
Chiếc xe đậu trước cổng nhà Lục Vi, bà Diêu nhìn thấy Mạc Thiên đến rất là vui mừng chạy ra kêu lên: “Lục tiểu thư, Mạc tổng đến rồi.”
Lúc này Lục Vi đang nằm trên giường nghiến răng nghiến lợi.
Đêm qua cô ta vốn muốn ở cùng Mạc Thiên cuối cùng lại bị Sở Mộ Thành tra tấn đến muốn chết… Sở Mộ Thành, tên chó chết, một ngày nào đó, cô sẽ khiến hắn phải trả giá.
Đang nằm liền nghe thấy tiếng hô vang vui mừng của bà Diêu. Lục Vi cảm thấy run lên, vội vàng đứng lên soi mình trong gương, cảm thấy những dấu vết đêm qua đã bị che đậy mới đi ra khỏi phòng.
“Mạc Thiên, anh đến rồi.” - Lục Vi ủy khuất nói: “Em tưởng anh không muốn nhìn thấy em nữa.”
Mạc Thiên không có nói gì, đi thẳng đến ghế sô pha ngồi xuống.
“Tối hôm qua cô đã đi đâu?”
Lục Vi kinh hãi: “Em…em không có đi đâu cả.”
“Thật không?” - Mạc Thiên vẫn như cũ nhàn nhạt, nhưng trong giọng nói mang theo chút lạnh lùng.
Trong lòng Lục Vi run rẩy, đột nhiên lại bật khóc: “Mạc Thiên, anh biết rồi phải không? Tối hôm qua em đến quán rượu tìm anh, lúc đó anh đã rất say rồi, cho nên em đỡ anh lên lầu nghỉ ngơi. Nhưng mà lúc đó… đột nhiên anh mất đi lý trí, liều mạng muốn cởi trang phục của em, muốn…”
Lục Vi tỏ ra vẻ mặt sợ hãi: “Em không gọi anh tỉnh lại được, liền chạy ra ngoài. Lúc em quay lại tìm anh thì đã nhìn thấy Lương Ân đã tới, có anh ta ở đó, em biết anh đã an toàn cho nên em quay về nhà. Mạc Thiên, không phải là em không muốn giúp anh, chỉ là em có chút sợ, lần sau em sẽ không như vậy…”
Mặc Thiên nhếch môi: “Sự thật sao?”
“Đương nhiên là sự thật.” - Nói xong, Lục Vi tiến tới muốn nắm lấy tay Mạc Thiên: “Anh không sao chứ, chuyện gì đã xảy ra tối qua vậy?”
“Đừng chạm vào tôi.” - Mạc Thiên đột nhiên hét lớn: “Lục Vi, tôi chỉ say chứ chưa chết. Cô cho rằng tôi không biết cô đã làm gì sao? Cô dám bỏ thuốc tôi sao? Lục Vi, cô không muốn sống!”
Lúc này Lục Vi mới biết Mạc Thiên đã biết chuyện này rồi. Anh ta đến đây để trừng phạt cô, không phải để hỏi sự thật.
Cả người run rẩy, ngã phịch xuống đất: “Mạc Thiên, nghe em giải thích. Bởi vì em quá yêu anh, em mới làm như vậy! Năm năm trước, anh cũng không tiếp nhận em cho nên em…”
“Đủ rồi.” - Mạc Thiên nghiến răng nghiến lợi: “Chuyện đã như vậy, không còn gì đáng để nói. Tôi sẽ tổ chức họp báo càng sớm càng tốt để chấm dứt hôn ước với cô.”
“Mạc Thiên.” - Lục Vi lại hét lên: “Có phải anh đã sớm muốn hủy bỏ hôn ước này phải không? Anh tự hỏi xem, năm năm qua anh có muốn cưới em không? Sớm biết như vậy, năm đó ở tầng hầm đó, em không nên cứu anh. Em đã vì anh làm nhiều việc như vậy, vậy mà anh lại đối xử với em như vậy sao?”
Mạc Thiên dừng lại một chút, bỗng nhiên giọng nói cô bé lúc đó vang lên.
Làm thế nào một cô bé xinh đẹp như vậy khi lớn lên lại trở nên như thế này?
“Cô nên cảm thấy may mắn vì đã cứu tôi. Nếu không, sẽ không đơn giản chỉ là hủy bỏ hôn ước, tôi có thể trực tiếp tống cô vào tù.”
Sau đó anh không đợi Lục Vi phản ứng mà đi ra ngoài.
Lục Vi sửng sốt một hồi mới nghe hiểu những gì Mạc Thiên vừa nói, anh ấy nói muốn đưa cô vào tù, anh cứ như vậy cạn tình cạn nghĩa sao?
Sau khi rời khỏi nhà Lục Vi, Mạc Thiên đến Mạc thị lập tức gọi Thang Duy chuẩn bị gọi luật sư để thảo thỏa thuận giải trừ hôn ước với Lục Vi.
Thang Duy có chút bất ngờ, nhưng hắn hiểu Mạc tổng đã muốn giải trừ hôn ước này từ rất lâu rồi liền gật đầu.
“Mạc tổng, tuần sau ở công ty có bữa tiệc giữa năm, đây là bài phát biểu.” - Thang Duy đưa cho Mạc Thiên một tài liệu.
Tập đoàn Mạc Thị là một ông lớn trong giới kinh doanh, ngay cả bữa tiệc giữa năm cũng là tâm điểm chú ý.
Tin tức này thu hút sự chú ý của Kiều An Hạ, nhưng cô không muốn xuất hiện trong bữa tiệc bên cạnh Mạc Thiên. Sau sự kiện kia, cô luôn muốn tránh né Mạc Thiên, dù sao anh ta cũng có hôn thê, cô không muốn trở thành tiểu tam trong truyền thuyết.
Lúc đang ở công ty, Cố Dực gọi đến, hỏi thăm mấy câu, lại đề cập đến bữa tiệc ở Mạc thị, vừa vặn Cố lão gia muốn Cố Dực đến tham dự bữa tiệc, chủ yếu là muốn Cố Dực giao lưu với giới thượng lưu bên ngoài.
Kiều An Hạ suy nghĩ một chút, nhớ đến lần đó trước khi rời đi còn ghé hỏi phục vụ người đưa Mạc Thiên lên lầu trong như thế nào, người phục vụ nói người đó nói là hôn thê của Mạc Thiên.
Mà hôn thê của Mạc Thiên chính là Lục Vi…
Vậy nên cô muốn tìm Lục Vi…
Tiệc giữa năm của Mạc Thị chính là đêm nay, Kiều An Hạ quay về tìm lại trang phục, mở ra tủ quần áo mới phát hiện trong tủ quần áo khi cô còn ở đây tràn ngập thương hiệu từ các hãng thời trang nổi tiếng theo các mùa.
Kiều An Hạ có chút ngẩn người.
Dì Trương đang dọn dẹp liền nói: “Mạc thiếu đều là vì cô mà chuẩn bị, năm năm qua đều mỗi năm thay mới một lần, cậu ấy luôn chờ đợi tiểu thư quay về.”
Lúc này Tiểu Bối Bối chạy đến nắm lấy tay cô, gần đây Tiểu Bối Bối đã có tiến triển tốt hơn, có thể để Mạc Thiên đi làm, chỉ cần về đúng giờ đã hẹn, bé con sẽ không quấy khóc.
“Tiểu Bối Bối, tối nay mẹ phải tham dự một bữa tiệc tối, con có thể ở nhà với bà Trương đợi mẹ được không?
Tiểu Bối Bối có vẻ không đồng ý.
Dì Trương liền mỉm cười đi tới: “Bà Trương sẽ đưa Tiểu Bối Bối ra sân chơi ném dĩa cùng Coca nhé.”
Coca bây giờ là bạn thân của Tiểu Bối Bối, lúc này Tiểu Bối Bối bất đắc dĩ gật đầu.
Kiều An Hạ xoa đầu con bé một cái: “Ngoan quá.”
Buổi tối Kiều An Hạ mặc một bộ váy màu trắng, mặc vào lái xe đến bữa tiệc.
Cố Dực đưa cô đi vào bữa tiệc, sau đó anh bị mọi người vây lấy vì hiện tại anh ta cũng là một người thừa kế của Cố gia được Cố lão gia để mắt tới.
Kiều An Hạ nói với Cố Dực cứ làm việc của mình, cô đi ra kia một chút.
Cô cầm một ly rượu đứng ở góc khuất quan sát mọi thứ, nhìn thấy Lục Vi mặc một chiếc váy đỏ tươi bắt mắt đang bị một nhóm người vây quanh. Với danh hiệu vị hôn thê của Mạc Thiên, nên rất nhiều người muốn đến lấy lòng cô ta.
Đang nhìn, Mạc Thiên lại đi ngang qua ánh mắt cô, Lục Vi vội vàng đuổi theo, như muốn nói điều gì đó.
Kiều An Hạ nhúng vai, bọn họ vốn là một cặp vợ chồng chưa cưới, cô quan tâm đến làm cái gì?
Nhưng Mặc Thiên xem ra rất bận rộn, chưa nói với Lục Vi quá hai câu liền rời đi. Kiều An Hạ nhìn thấy Lục Vi đi lên sân thượng, liền chậm rãi đi theo phía sau.
Trên sân thượng, Lục Vi hưng hăng thở ra.
Mạc Thiên nhất quyết muốn giải trừ hôn ước nên hôm nay cô ta cố ý ăn mặc thật đẹp, chỉ để thuyết phục Mạc Thiên thay đổi ý định.
Vậy mà Mạc Thiên còn không nhìn cô ta lấy một lần.
Nghĩ đến đây cô ta không khỏi giẫm chân tức giận.
Phía sau, Kiều An Hạ chậm rãi tới gần, một cơn gió thổi qua, một mùi hương quen thuộc tỏa ra.
Cái mùi này…
Lục Vi nghe được tiếng bước chân, vội vàng quay đầu nhìn lại liền thấy ánh mắt không có thiện ý của Kiều An Hạ, toàn thân run lên, vội vàng lùi lại một bước.
“Cô muốn làm gì?”
Kiều An Hạ cười lạnh: “ Cô cho rằng tôi sẽ làm gì cô?”
Lục Vi cắn răng: “Đừng có hù dọa tôi.”
“Tôi dọa cô?” - Kiều An Hạ giả ngốc: “Vậy cô nói xem, sao tôi lên sân thượng hóng gió lại làm cô sợ? Tôi cũng không có bắt cóc cô mang lên sân thượng, tôi cũng không bóp cổ cô, vậy cô sợ cái gì?”
Kiều An Hạ vừa nói vừa bước chậm rãi từng bước về phía Lục Vi.
Có tật giật mình, Lục Vi cảm thấy sợ hãi: “Đừng tới đây.”
“Lục tiểu thư, cô nói cái gì vậy?”
Lưng của Lục Vi va vào lan can sân thượng, một cái lạnh lẽo truyền từ lưng của cô ta.
Chân cô ta mềm nhũn khuỵu xuống đất.
“Cứu… cứu tôi với…”
Cô ta không chút do dự hét lên, Kiều An Hạ lập tức bật cười, cho đến khi phía sau có tiếng bước chân chạy đến, Kiều An Hạ mới chậm rãi đỡ Lục Vi đứng lên.
“Lục tiểu thư quá nhát gan, chỉ là ngã ở đây một chút sao có thể liền kêu cứu mạng.”
Mọi người thấy vậy đều thở phào nhẹ nhõm.
Cho đến khi mọi người đưa Lục Vi rời đi, sắc mặt Kiều An Hạ trầm xuống, lần này thì cô đã chắc chắn người đó chính là Lục Vi. Tốt, dám động đến điểm mấu chốt của cô…
Trước kia, chuyện ở tầng hầm cô đã bỏ qua cho cô ta và sẽ không truy cứu nữa.
Nhưng lần này Kiều An Hạ cô sẽ không nương tay nữa.
Kiều An Hạ đi xuống cầu thang, trong bóng tối một bàn tay to lớn tóm lấy cô, trực tiếp ép cô vào tường.
“Sao em lại hù dọa Lục Vi?”
Mạc Thiên?
Trái tim Kiều An Hạ đập mạnh, cảm thấy khó thở: “Anh quan tâm cô ta đến như vậy? sợ tôi tổn thương cô ta à?”
Mạc Thiên cắn răng: “Đồ không có lương tâm, anh đang quan tâm đến em. Giữa em và cô ta có mâu thuẫn gì, nói cho anh biết đi?”
Kiều An Hạ nhíu mày: “Tại sao tôi phải nói?”
Mạc Thiên cạn lời: “Đồ ngốc, không phải chính là anh muốn giups em sao?”
“Tôi không dám tin anh.” - Kiều An Hạ nhớ đến cảnh Lục Vi và anh ta lúc nãy, đúng là trai tài gái sắc.
Mạc Thiên ôm lấy eo cô bật cười: “Sao anh lại nghe thấy vị chua chua? Em ghen? Anh sẽ giải thích, vừa rồi cô ta muốn đến gần nhưng anh đã mặc kệ cô ta.”
Dù Mạc Thiên giải thích, Kiều An Hạ đã đẩy anh ra: “Tôi không muốn nghe, Tiểu Bối Bối còn ở nhà đợi tôi, tôi về trước.”
“Anh sẽ gọi người đưa em về…”
“Không cần.” - Kiều An Hạ nói và trực tiếp rời đi.
Sau khi cô đi xa, Mạc Thien cau mày gọi điện cho Kỳ Phong: “từ bây giờ cậu bí mật bảo vệ Kiều An Hạ.”
Bên kia vang lên tiếng “vâng” rồi ngắt máy.
Bên ngoài, Lục Vi rốt cuộc đã lấy lại bình tĩnh, cô từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Thang Duy đang đẩy Mạc Thiên lên sân khấu.
“Chào mừng mọi người đã đến tham dự buổi tiệc giữa năm cùng Mạc thị chúng tôi. Tôi biết các cơ quan truyền thông luôn ủng hộ Mạc thị chúng tôi, nhân cơ hội này, tôi có chuyện muốn thông báo với mọi người.”
Mọi người nghe vậy liền nhốn nháo: “Mạc thị có dự định mới gì trong tương lai sao?”
Mạc Thiên lắc đầu: “Không, chuyện này liên quan đến cá nhân của tôi.”
Bên dưới đã nhốn nháo bàn tán, việc cá nhân chắc chắn là việc kết hôn rồi, dù sao đã đính hôn năm năm rồi.
Trái tim Lục Vi trực tiếp nhảy đến cổ họng, cô có linh cảm Mạc Thiên không hề muốn kết hôn mà là giải trừ hôn ước.
Cô muốn chạy trốn, nhưng những người bên cạnh đã quây quanh lấy cô ta, mọi người đều nịnh nọt chúc mừng cô ta.
Mạc Thiên ngồi đó, lạnh lùng nhìn cô ta, cho đến khi cảm xúc gần như dâng trào mới mở miệng: “Hôn ước giữa tôi và Lục Vi chính thức giải trừ! Về nguyên nhân tôi không muốn nói quá nhiều, nếu muốn biết có thể trực tiếp hỏi Lục tiểu thư.”
Nói xong, Thang Duy liền đẩy Mạc Thiên rời đi.
Lục Vi vội vàng muốn bỏ chạy nhưng đám phóng viên dày dặn kinh nghiệm đã lao tới bao vây cô ta.
Kiều An Hạ quay về đến nhà, dì Trương liền đưa đoạn video Mạc Thiên hủy bỏ hôn ước với Lục Vi cho Kiều An Hạ xem.
“Có lẽ anh ấy tức giận về việc Lục Vi bỏ thuốc anh ta nên mới hủy hôn.” - Kiều An Hạ nói rồi đi về phòng Tiểu Bối Bối.
Một lúc sau, Mạc Thiên cũng trở về, đẩy cửa phòng ngủ bước vào.
“Tiểu Bối Bối ngủ chưa?”
Kiều An Hạ thu hồi suy nghĩ gật đầu/
Sau đó Mạc Thiên nắm lấy tay cô: “Trên thế giới này, người có thể bảo vệ mẹ con em chính là anh. Nếu em muốn đấu với Lục Vi, chẳng lẽ em không tìm người trợ giúp sao, anh sẽ giúp em.”
Kiều An Hạ kinh ngạc: “Làm sao anh biết…”
“Anh biết cái gì?” - Lời nói quá mơ hồ, Kiều An Hạ vội ngừng nói.
“Dù sao tôi cung không cần anh. Tôi đã nói rồi, tôi sẽ sống cuộc sống của chính mình, sẽ không vì bất cứ giao dịch nào mà đánh mất chính mình nữa.”
“Thật sự chỉ là giao dịch thôi sao?” - Mạc Thiên lại đến gần.
Cô vốn dựa đầu vào đầu giường, nhưng sau khi anh đến gần, cô ép thẳng vào tường.
“Anh nghĩ độ tương thích của của chúng ta khá phù hợp.”
Kiều An Hạ: “…”
Tương thích? lời nói này khiến cô nhớ lại sự kiện phát sinh vừa rồi ở khách sạn, má cô đột nhiên nóng bừng, Kiều An Hạ cắn môi: “Mạc Thiên…”
Mạc Thiên nhếch môi cười: “Thân thể của em thành thật hơn lời nói.”
Hai người đang nói chuyện, trên giường phía sau, Tiểu Bối Bối không biết đã tỉnh lại từ khi nào, mở to hai mắt nhìn chằm chằm hai người.
Kiều An Hạ đẩy Mạc Thiên ra: “Anh ra ngoài.”
Mạc Thiên không chịu rời đi, cho dù bị Kiều An Hạ đẩy.
Hai người giằng co một hồi, đột nhiên có tiếng cười khúc khích từ phía sau.
Hai người kinh ngạc nhìn qua, Kiều An Hạ cũng quên mất việc đuổi Mạc Thiên đi: “Tiểu Bối Bối, con cười sao?
Đã rất lâu rồi không nhìn thấy nụ cười vui vẻ của cô bé.
Nhìn thấy Kiều An Hạ vui vẻ như vậy, Mạc Thiên liền ôm con gái hỏi: “Tiểu Bối Bối, con có muốn chú Mạc làm baba của con không?”
Kiều An Hạ: “…”
Nhịn không được mà gằn giọng: “Mạc Thiên…”
Mạc Thiên không thèm để ý lại nói: “Nếu chú Mạc trở thành baba của Tiểu Bối Bối, chú Mạc có thể ngủ với Tiểu Bối Bối và mẹ của con mỗi ngày.”
Một con người rõ ràng lại muốn biến thành một con sói lớn, vẫy đuôi cố gắng hết sức lừa gạt trẻ con.
Nhưng Tiểu Bối Bối lại gật đầu, rồi nhìn về phía Kiều An Hạ bằng ánh mắt khẩn cầu.
Kiều An Hạ muốn nói không được, nhưng Tiểu Bối Bối lại mỉm cười ngọt ngào với cô.
Kiều An Hạ: “…”
Sao có thể từ chối nụ cười của thiên sứ? Cô vô thức gật đầu.
Tiểu Bối Bối rất vui, sau đó kéo Mạc Thiên và Kiều An Hạ nằm xuống một giường cùng cô bé, hôn lên má Mạc Thiên cũng như Kiều An Hạ, hạnh phúc chìm vào giấc ngủ.
Một lúc sau, Kiều An Hạ mới lên tiếng: “Tôi đồng ý vì Tiểu Bối Bối cũng cần một người cha, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ kết hôn với anh.”
Mạc Thiên bĩu môi: “Không quan hệ, anh có lòng tin vào chính mình. Một ngày nào đó, em cũng sẽ không thể tách rời anh cũng như là Tiểu Bối Bối.”
Nhìn Mạc Thiên bĩu môi đáng yêu, Kiều An Hạ: “…”
Cô nhắm mắt lại, không thể bị dụ dỗ… từ từ lại chìm vào giấc ngủ.
Sau khi cô ngủ sau, Mạc Thiên gọi điện cho Thang Duy: “Công ty thiết kế của Lục Vi, ngày mai tìm người hủy bỏ. Còn có, cho người theo dõi cô ta.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]