🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tháng Bảy, tại phòng họp trong toà nhà Vạn Thanh cao 24 tầng.

Phòng họp lúc này xuất hiện những gương mặt bình thường ít khi lộ diện, lấp đầy chỗ ngồi quanh chiếc bàn dài. Vương Thủ Quốc – Tổng giám đốc tập đoàn Vạn Thanh đang ngồi ở vị trí chủ toạ. Vương Thủ Quốc trông khoảng chừng 40-50 tuổi, là một trong những lãnh đạo hiếm hoi với mái đầu còn tóc, chiếc bụng bia căng phồng dưới lớp áo sơ mi cũng chẳng khiến ông ta có vẻ gì là phì nộn. Đuôi mắt ông hơi sụp, nhưng ánh mắt vẫn còn rất sắc bén, toát lên khí chất điển hình của một thế hệ doanh nhân khởi nghiệp. 

Chu Hoành Viễn chưa bao giờ e ngại những gã béo ú vô công rỗi nghề chỉ biết há miệng chờ sung, nhưng kể từ khi gặp Vương Thủ Quốc vào năm năm trước, hắn bắt đầu có hơi dè chừng người đàn ông này. Vương Thủ Quốc đúng là người đã từng bước gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, mà người có thể nâng tầm một công ty gia đình lên thành tập đoàn niêm yết trị giá mấy trăm triệu tệ thì đương nhiên phải có thực tài rồi. 

Xung quanh Vương Thủ Quốc là các giám đốc và quản lý cấp cao, kể cả phó tổng Đỗ Quân Thư – người đã cùng ăn tối với Chu Hoành Viễn đêm hôm trước. Bọn họ không hề tỏ ra sợ sệt trước sắc mặt ngày càng u ám của Vương Thủ Quốc, cứ thế thầm thì bàn luận với nhau không chút kiêng nể.  

Nhậm Lôi – tổng thư ký mới nhậm chức không thể chịu nổi nữa, từ bên cạnh Vương Thủ Quốc đứng dậy, nói với nhóm "nguyên lão cốt cán", "Cuộc họp sắp bắt đầu rồi." 

Những vị nguyên lão này đều là kẻ già đời, biết lúc nào nên dừng. Đỗ Quân Thư dùng chất giọng Thiên Tân đặc sệt nói lớn tiếng, "Bắt đầu, bắt đầu thôi nào. Thủ Quốc, anh nghĩ sao?"

Đỗ Quân Thư tự tin vào công lao của mình nên nói năng nghe hùng hồn lắm, nhưng Vương Thủ Quốc vẫn cứ bình thản như thế. Chu Hoành Viễn không thể đoán được là sếp mình thực sự chẳng để tâm hay đang cố ý làm một ninja rùa nhẫn nhịn nữa.

Vương Thủ Quốc là người Thiên Tân, lúc trước ông ta mang theo bạn bè thân thích lên Bắc Kinh lập nghiệp và rồi gầy dựng được cơ ngơi như ngày hôm nay. Giờ đây, phần lớn ban lãnh đạo của tập đoàn Vạn Thanh đều là người quen từ Thiên Tân ngày xưa đi theo ông.

"Công ty chúng ta đã lên sàn chứng khoán được một thời gian rồi, có vài đồng nghiệp đã bàn với tôi về vấn đề hành chính và tài chính. Một là tinh giản nhân sự, hai là hạn chế mức chi và chuẩn hoá quy trình thanh toán." 

Đỗ Quân Thư ra vẻ như lần đầu nghe đến những thứ này, gã cố tình nhắm vào Chu Hoành Viễn, "Tinh giản nhân sự? Cậu Chu này, cậu mới đến Vạn Thanh được mấy ngày mà đã thấy nhân sự công ty thừa thãi, bắt đầu ngứa mắt mấy lão già chúng tôi rồi à?"  

Chu Hoành Viễn cau mày, "Hiện nay cơ cấu công ty quá phức tạp, đem lại hiệu suất thấp. Thực ra, một cấu trúc tổ chức phẳng[1] sẽ phù hợp hơn với sự phát triển của Vạn Thanh. Cắt giảm những bộ phận quản lý dư thừa và không hiệu quả rất quan trọng trong việc nâng cao hiệu suất cũng như tỷ suất lợi nhuận, đảm bảo phát triển bền vững lâu dài..." Chu Hoành Viễn không muốn đi quá sâu, dù sao những con người này nghe không hiểu mà còn chẳng lọt tai, hơn nữa họ sẽ cố tình giễu cợt hắn là con mọt sách thích khoe chữ.

[1] Cấu trúc tổ chức phẳng (Flat Organization Structure) còn được gọi là cấu trúc tổ chức theo chiều ngang, hầu như không có hoặc rất ít lớp quản lý giữa các lãnh đạo cấp cao và nhân viên tuyến đầu.

Phó tổng giám đốc Vương Thủ Văn, người với cánh tay phải có vẻ hơi tật đang rũ xuống, nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Chu Hoành Viễn. Dẫu chỉ là một ánh nhìn bình thường, nhưng Chu Hoành Viễn lại cảm thấy như đang đối diện với một con mèo mun ẩn mình trong bóng tối, hai mắt phát ra màu xanh lục u ám. Chu Hoành Viễn vô thức ngả người vào lưng ghế, nghe chất giọng rặt Thiên Tân của Vương Thủ Văn vang lên, "Cậu nói quy trình thanh toán của Vạn Thanh không theo quy chuẩn, vậy chỗ nào không chuẩn? Chúng tôi vẫn luôn làm theo quy trình, cậu đừng có mà ngậm máu phun người." 

Vương Thủ Văn khoảng chừng hơn 50 tuổi, chỉ lớn hơn Vương Thủ Quốc 3-4 tuổi, nhưng thân hình lão ta gầy teo với tấm lưng còng, toàn thân toả ra hương thuốc bắc ẩm mốc, tạo thành một thứ "mùi người già" nồng nặc. Lão ta với Vương Thủ Quốc là anh em cùng mẹ, đã không được học hành nhiều lại còn bị dị tật bẩm sinh, vì vậy Vương Thủ Quốc lúc nào cũng quan tâm tới lão. Vương Thủ Văn có sức khoẻ yếu, không tài cán gì, mang danh Phó tổng ở Vạn Thanh mấy năm qua nhưng rất ít khi đến công ty làm việc, là một "kẻ ăn bám" chính hiệu. Sau khi con cái Vương Thủ Văn lớn lên cũng noi gương cha chúng nó, trở thành "ký sinh trùng" của Vạn Thanh, đi làm thì một ngày vãi chài hai ngày phơi lưới, với đồng nghiệp không gia cảnh thì hống hách, bắt nạt tuỳ thích. Không chỉ vậy, toàn bộ chi tiêu lớn nhỏ của gia đình Vương Thủ Văn đều do Vạn Thanh gánh; từ mua xe, mua nhà cho đến chi phí sinh hoạt thường ngày, bọn họ đều đến tìm phòng Tài vụ để thanh toán. Hơn nữa, cả một nhà Vương Thủ Văn nổi tiếng là ăn uống xa hoa, chỉ ham mỗi của ngon vật lạ.  

Một số nhân sự mới đến, trong đó đứng đầu là Chu Hoành Viễn, từ lâu đã chẳng ưa gì lối sống phung phí của gia đình này. Hắn đang tính nói lý với Vương Thủ Văn thì Vương Thủ Quốc ho khan tiếng với vẻ mặt tối sầm, sau đó cất giọng trầm thấp, "Anh nói gì vậy chứ? Không ai nói anh thanh toán không theo quy chuẩn cả, chỉ là bây giờ công ty càng ngày càng lớn mạnh, lại còn niêm yết trên sàn, cần phải tuân theo sự giám sát của Uỷ ban Chứng khoán..."

Vương Thủ Văn tuy không đến mức mù chữ, nhưng cũng chẳng học hành gì nhiều, lão ghét nhất là mấy bài thuyết giảng dông dài thế này. Lão bèn lôi đòn mạnh nhất của mình ra, hỏi thẳng, "Thủ Quốc, năm nay em về quê được mấy lần rồi?" 

Sắc mặt Vương Thủ Quốc sa sầm, môi mím chặt. Vương Thủ Văn chẳng có tài cán gì khác ngoài việc giỏi lấy mẹ già ra đè đầu em trai.  Đâu còn cách nào nữa, vì bà cụ vốn thương đứa con trai cả tàn tật ở cánh tay này mà. Chỉ cần Vương Thủ Quốc trái lời Vương Thủ Văn một chút thôi thì sẽ không thoát khỏi cảnh bà cụ đích thân đến cho quậy om sòm.

Chu Hoành Viễn là người mới, không biết chuyện trong nhà sếp, hắn tiếp tục gây sức ép, "Hàng năm, bên kiểm toán đều đến Vạn Thanh để kiểm tra sổ sách và lập báo cáo. Những khoản chi này chúng ta không thể giải thích được, chắc chắn sẽ bị kiểm toán gây khó dễ. Hơn nữa, chúng ta phải có trách nhiệm với cổ đông..."

Chu Hoành Viễn chưa nói hết, Vương Thủ Quốc đã cướp lời, "Được rồi, chuyện này để tôi về suy nghĩ kỹ lại, hôm nay đến đây thôi." Nói xong, Vương Thủ Quốc đứng dậy bỏ đi, Nhậm Lôi vội vàng theo sau, để lại một mình Chu Hoành Viễn đối mặt với tiếng cười khẩy và vẻ đắc ý của đám cựu thần.    

Lúc này, Chu Hoành Viễn mới hiểu vì sao thư ký của Tổng giám đốc, người cũng không có hậu thuẫn và ghét bọn ăn không ngồi rồi này như hắn từ đầu đến cuối không hé nửa lời, còn mấy lần muốn nói với hắn điều gì đó rồi thôi. Thì ra, ngay từ khoảnh khắc những người này đưa Vương Thủ Văn ra, kết cục thất bại của cuộc cải tổ này đã được định đoạt.    

Sau cuộc họp ban lãnh đạo hôm đó, Vương Thủ Quốc không tìm gặp Chu Hoành Viễn nữa. Bản thân hắn cũng thấy chán nản, mấy ngày liền ngồi trong văn phòng rộng rãi mà chẳng làm gì được, cứ như ngồi trên đống lửa. Tan làm, hắn không ở lại tăng ca, cũng chẳng ai gọi đi tiếp khách, ngồi nhìn màn hình máy tính một lúc rồi lặng lẽ rời đi.

Suốt buổi chiều trời âm u mây mù, đến giờ tan tầm, tia chớp nơi xa xa xé toạc bầu trời, sấm nổ ầm vang, mưa như trút nước. Chu Hoành Viễn định đến quán Blue Bar tìm Ngô Dịch để xả stress, nhưng chợt nhớ đến lời cậu ta nói hôm trước. Tất nhiên hắn không muốn thừa nhận rằng mình vẫn canh cánh tai nạn xảy ra cách đây mười mấy năm nên không muốn tìm đàn ông, cũng không muốn để Ngô Dịch đoán trúng. Hắn chưa muốn về nhà, nên đành ghé vào câu lạc bộ ẩm thực của Vạn Thanh, sau đó tình cờ gặp được Tổng thư ký Nhậm Lôi đang tụ tập với một nhóm nữ quản lý cấp trung.

Tổng thư ký Nhậm Lôi tuổi còn trẻ, vừa được thăng chức từ vị trí quản lý cấp trung phòng kinh doanh lên. Khi còn ở phòng kinh doanh, cô đã nổi tiếng là người làm việc quyết đoán, được coi là một trong số ít lãnh đạo thực sự làm việc ở Vạn Thanh, vậy nên Chu Hoành Viễn khá có thiện cảm với cô.

Nhậm Lôi không né tránh khi thấy Chu Hoành Viễn, dẫn theo vài quản lý cấp trung đến chào, "Chào Giám đốc Chu."    

Chu Hoành Viễn khẽ gật đầu, lịch sự đáp lại. Không biết ai đã nhắc đến ẩm thực Bắc Kinh, Nhậm Lôi liền nhân cơ hội hỏi hắn, "Giám đốc Chu là người Bắc Kinh phải không? Giới thiệu cho chúng tôi vài quán ăn ngon ở đó đi."

Chu Hoành Viễn khựng lại vài giây. Tuy hắn đã có hộ khẩu Bắc Kinh, và điều Nhậm Lôi nói ra là một hiểu lầm mà nhiều người đều ngầm hiểu, nhưng không hiểu sao, giây phút tiếp theo hắn buột miệng, "Không, tôi không phải người Bắc Kinh."    

Nhậm Lôi lộ vẻ bối rối, chưa kịp phản ứng thì đã nghe Chu Hoành Viễn nói tiếp, "Tôi là người tỉnh S." Khoảnh khắc ấy, ngay cả bản thân Chu Hoành Viễn cũng không rõ mình rốt cuộc là người thành phố J hay trấn Chu nữa. Hắn sinh ra ở thị trấn Chu, nhưng lại là con ngoài giá thú; những năm tháng quan trọng nhất đời hắn lại gắn liền với thành phố J, nhưng ngôi nhà ở thành phố J lại là do Trình Dục ban cho. Giờ đây, hắn đã gạt bỏ Trình Dục ra khỏi cuộc đời mình, và thành phố J với hắn cũng không còn là nhà nữa. Thành phố J là một trạm dừng chân quan trọng và đầy day dứt trong đời hắn, nhưng hắn mơ hồ hiểu rằng đó không phải nơi hắn thuộc về.

Chu Hoành Viễn vừa dứt lời, sắc mặt mọi người đều trở nên kỳ lạ, mạnh ai người nấy liên tưởng đến những tin đồn trong cuộc họp ban lãnh đạo lần trước, ánh mắt đầy vẻ ẩn ý. Chu Hoành Viễn cảm thấy buồn bực, hắn khẽ chào tạm biệt rồi đi ăn.

Câu lạc bộ ẩm thực Vạn Thanh chuyên phục vụ lãnh đạo cấp trung trở lên và tiếp đãi khách hàng quan trọng. Đầu bếp ở đây tài năng xuất chúng, từ món Âu đến món Hoa món nào làm ra cũng hoàn hảo. Chu Hoành Viễn ngồi một mình trước bàn ăn với cảm giác trống trải hiếm thấy. Những cuộc tiệc tùng xã giao trước kia không khiến hắn hứng thú, nhưng đến khi địa vị hắn bước vào giai đoạn nhạy cảm, không ai mời mọc lại càng thấy bứt rứt khó yên.

Cả lồng ngực Chu Hoành Viễn như bị khoét một cái lỗ lớn, từng cơn gió lạnh thốc thẳng vào trái tim. Hắn ăn chẳng được bao nhiêu, nhanh chóng gọi phục vụ dọn bàn rồi đứng dậy rời đi. Hắn lười đợi thang máy nên bèn đẩy cửa cầu thang thoát hiểm, nhưng sau đó lập tức dừng bước khi nghe thấy giọng  nói khinh miệt của một người phụ nữ, "Cậu biết không, cái gã Chu Hoành Viễn ấy hóa ra không phải người Bắc Kinh. Lúc nào cũng ra vẻ, hóa ra lại là dân tỉnh S, đến việc mình dân thành phố nào cũng chẳng dám nói!"

Giọng nói đầu dây bên kia rè rè không rõ, nhưng vài phút sau, người phụ nữ lại tiếp tục, "Hừ, chắc là từ cái huyện nhỏ xíu nào đấy, không chừng là dân quê lên cũng nên! Tớ nói rồi, mấy người mà càng hay ra vẻ, ăn mặc toàn đồ hiệu, thì càng có xuất thân tầm thường. Xời, bảo sao đề án bị bác bỏ, người từ cái nơi nhỏ bé thế thì có tầm nhìn khỉ gì? Đại học Bắc Kinh thì sao? Du học Mỹ thì thế nào? Quan trọng là xuất thân cậu hiểu không? Có những thứ vừa sinh ra đã được định sẵn rồi..."

Giọng nói của cô ta càng lúc càng cao, đến mức Chu Hoành Viễn không thể nghe rõ. Đầu hắn ong ong, nhưng vẫn không quên khép cửa lối thoát hiểm lại rồi quay sang phía thang máy.    

Mưa vẫn ào ào không ngớt, cần gạt nước trên xe làm việc hết công suất, nhưng cửa kính ngoài vẫn mờ mịt. Buổi tối ở Bắc Kinh vốn đã kẹt xe, huống chi hôm nay là thứ Sáu mưa bão. Những con đường rộng lớn biến thành bãi đỗ xe, từng chiếc xe như những chú kiến chen chúc nối đuôi nhau.    

Chu Hoành Viễn càng thêm bực bội. Không khí ẩm ướt, tiếng mưa xối xả, sấm sét đùng đoàng, ánh sáng chớp loé – đây đều là những thứ hắn ghét nhất. Hắn cúi đầu, tay phải siết thành nắm đấm, đấm mạnh lên kính chắn gió. Đấm đến mức bàn tay đau nhói, dòng máu đỏ thẫm lan ra, hắn vẫn không dừng lại. Lúc này, hắn mới nhận ra mình không thể chịu nổi cảnh một mình trong những đêm mưa giông. Dù đã quên chi tiết của vụ tai nạn năm nào, nỗi sợ hãi vẫn ám ảnh hắn qua từng đêm dài. Nó đã ăn mòn vào xương tủy, khắc sâu vào trong gen.

Chu Hoành Viễn bất lực nhìn từng con kiến một bò ngoằn ngoèo trên đường. Tim hắn đập thình thịch, vừa như thỏ con, lại vừa như nai nhỏ, cố gắng thoát khỏi thân xác này trong chiếc lồng giam hãm của thời gian và không gian. Không ai có thể cứu rỗi sự hèn nhát của hắn, không ai có thể lấp đầy sự trống rỗng trong hắn, lại càng không có ai ở nhà chờ đợi hắn trở về.   

Những năm qua, hắn đã làm tình với nhiều người ở nhiều thành phố khác nhau, cùng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, rên rỉ trên chiếc giường rộng lớn, cùng cháy hết mình trong ẩm ướt và tối tăm, nhưng chưa từng có lần nào có thể khiến hắn tạm quên đi khoảng trống nơi trái tim đang rỉ máu, cũng không có cái ôm nào xoa dịu được sự bứt bối bên trong.    

Bảy giờ rưỡi, Chu Hoành Viễn cuối cùng cũng lái xe ra khỏi "bãi đỗ xe" nằm ở trung tâm thành phố Bắc Kinh. Về đến nhà, hắn không buồn cởi giày đã ngã người xuống giường. Ánh mắt hắn lướt qua giá sách, dừng lại trên một cuốn sách chưa từng đọc nhưng đã đồng hành cùng hắn suốt mười năm. Cuốn sách ấy là "Mặt Trăng và Đồng Sáu Xu" do Trình Dục tặng. Hắn mang nó từ thành phố J đến Bắc Kinh, từ Bắc Kinh bay đến New York, rồi lại từ New York quay về Bắc Kinh. Dù nhiều lần chuyển nhà, hắn vẫn chưa từng vứt bỏ cuốn sách không cháy được cũng không nát được ấy. Chẳng phải vì ý nghĩa gì lớn lao, chỉ đơn giản là một chút kỷ niệm.    

Có lẽ chỉ vì cái nhìn tình cờ trong cõi mờ mịt này, có lẽ vì cơn mưa bão và trống rỗng tối nay khiến trái tim lạnh lùng tàn nhẫn của hắn mềm mại đôi chút, hoặc có lẽ vì thất bại nơi công sở và sự khinh miệt của đồng nghiệp khiến hắn yếu đuối bẽ bàng, hắn để mặc bản thân mở cuốn sách đã phủ bụi nhiều năm. Từ những trang giấy ngả vàng, hắn lấy ra tấm ảnh cũ của Trình Dục chụp ở hồ Thái Hoa.

Thứ bị phủ bụi không chỉ là cuốn sách và bức ảnh, mà còn là tình cảm mãnh liệt và sâu nặng của hắn, cùng với lương tri đã vắng bóng từ lâu. Hắn nhìn chăm chú vào gương mặt đang mỉm cười của Trình Dục, dừng lại ở đôi mắt dịu dàng ấy. Thất bại, không cam tâm, uất ức, cô đơn, thậm chí là hối hận, tất cả cảm xúc ùa về cùng một lúc. Hắn luống cuống cầm cuốn sách lên, lại phát hiện bên trong có một tờ ghi chú.    

Tờ ghi chú đã trở nên mỏng manh và vàng úa, cầm trên tay như sắp vỡ tan. Hắn cẩn thận nâng niu nó, những dòng chữ viết bằng bút máy đã bị thời gian bào mòn, chỉ còn lại những vết mờ nhạt,

"Hãy nhớ rằng sẽ luôn có một đời sống tinh thần đẹp đẽ bên trên một cuộc sống vật chất tầm thường. Nó tựa như áng trăng lấp lửng treo trên bầu trời đêm, không chói loà mà chỉ toả ra vầng sáng thanh bình và tĩnh lặng."    

Một tiếng chuông ngân vang trong lòng hắn, thanh âm như muốn xé toạc hắn ra. Ký ức ồ ạt ùa về chẳng khác nào dòng thác lũ, từng khung cảnh tái hiện rõ ràng trong đầu khiến hắn đau đớn chịu không thấu. Đầu đau như búa bổ, hắn dùng sức day huyệt thái dương, nhưng tất cả đều vô ích.

Trong cơn giãy giụa và tuyệt vọng, Chu Hoành Viễn đưa ra một quyết định hoang đường và nực cười. Hắn không thu xếp hành lý, chỉ nhẹ nhàng đặt lại bức ảnh và tờ giấy ghi chú vào giữa cuốn sách, cầm lấy chìa khóa xe và lái thẳng về thành phố J.    

Giờ khắc này, hắn đánh tan tất cả lý trí và cứng rắn mà mình giữ gìn bấy lâu nay, chỉ muốn ôm lấy vầng trăng mà hắn đã lâu không ngước nhìn.

Hết chương 65.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.