🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau gần bốn giờ đồng hồ bôn ba hơn bốn trăm cây số đường trường, khi kim đồng hồ điểm đúng nửa đêm, chiếc Maybach của Chu Hoành Viễn cuối cùng cũng vững vàng dừng bánh dưới khu chung cư nhà Trình Dục.

Cơn mưa dai dẳng đã đuổi theo hắn suốt quãng đường từ Bắc Kinh đến thành phố J. Chu Hoành Viễn không mang theo ô, ngay khi vừa mở cửa xe, những hạt mưa trĩu nặng từ bầu trời tới tấp đổ ập xuống người. Chỉ là một đoạn đường ngắn chạy tới chân cầu thang mà đã khiến bộ vest đen may đo vừa vặn của hắn ướt sũng, mái tóc chỉn chu giờ đây thấm nước dán sát vào da đầu, còn gương mặt điển trai thì đang nhỏ nước tí tách.

Đôi mắt Chu Hoành Viễn đỏ hoe, dùng sức kéo mạnh hai lần cánh cửa sắt của toà nhà trong vô vọng. Hắn ngẩng đầu lên nhanh chóng lia mắt tìm khung cửa sổ quen thuộc, nhưng thứ thấy được lại chỉ là một màu đen kịt.

Chu Hoành Viễn cứ cầm khư khư cái điện thoại, chần chừ mãi không dám nhấn nút gọi. Hắn đã nợ Trình Dục quá nhiều, làm gì còn có tư cách quấy rầy giấc ngủ của anh?

Giọt nước mưa lạnh buốt len lỏi qua cổ áo, thấm ướt bộ đồ cắt may kĩ lưỡng, khiến lớp vải cao cấp dính sát vào cơ thể. Hắn nới lỏng chiếc cà vạt xanh đậm, tiện tay cởi luôn hai cúc áo sơ mi trên cùng.

Nỗi u uất, bực dọc những ngày qua cùng với sự mỏi mệt sau một đêm dài lặn lội, giờ phút này như dồn hết lại thành cảm giác bất lực rõ nét. Thái dương Chu Hoành Viễn nhói lên từng cơn đau nhức, hắn nắm chặt tay thành đấm đập mạnh vào đầu mình, chỉ để đổi lại chút giây lát cơn đau dịu đi.

Cả khu chung cư như đã say giấc nồng; giữa đất trời, chỉ còn lại tiếng mưa rơi xối xả và tiếng gió rít vi vu. Chu Hoành Viễn chẳng còn bận tâm đến thể diện hay giáo dưỡng gì nữa, hắn ngồi thụp xuống trước cánh cửa sắt của hành lang, cúi gằm mặt xuống thật sâu. Dù sao thì giờ hắn có khác gì một con chó đâu, chút tự tôn cuối cùng cũng chẳng còn nữa.

Không biết đã trôi qua bao lâu, lâu đến nỗi Chu Hoành Viễn đã quen với cái lạnh và sự ngượng ngùng này, bỗng phía sau vang lên tiếng sột soạt như tiếng vải áo cọ xát vào nhau, tiếp đó một giọng nói trầm ấm vang lên, "Sao lại ngồi đây giữa đêm hôm khuya khoắt vậy? Nhà không có ai à?"

Tim Chu Hoành Viễn chợt đập loạn nhịp. Giọng nói ấy quá đỗi quen thuộc, nhưng hắn không dám tin, sợ rằng đó chỉ là ảo ảnh, và sợ hơn là người mà hắn ngày đêm khắc khoải nhớ mong sẽ quay lưng bỏ đi.

Trình Dục với cặp kính cận dày cộp gần 4-5 độ, nay lại bị nước mưa làm mờ nhòe, không nhìn rõ được người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt mình, chỉ thấy một bóng đen lờ mờ. Thấy người đàn ông trông có vẻ tội nghiệp, lòng anh không nỡ, bèn đưa chiếc ô về phía trước, che đi cơn mưa tầm tã.

Chu Hoành Viễn chặn kín lối vào, Trình Dục không thể bước vào được, nhưng cũng không vội vã thúc giục. Ai mà không có lúc lâm vào cảnh khốn cùng bất lực, huống hồ anh cũng đâu có gấp.

Đất trời chợt lặng im, mọi thứ dường như tan vào phông nền mờ nhòe phía sau, Chu Hoành Viễn nhìn chằm chằm vào đôi giày của người trước mặt, không dám ngẩng đầu, không dám lên tiếng, ngay cả tiếng thở dốc cũng cố tình nén lại, nhẹ nhàng đến mức khó nghe thấy.

Qua một lúc lâu, Trình Dục khẽ thở dài, từ túi áo rút ra chùm chìa khóa, giơ lên trước mặt người đàn ông kia, phát ra tiếng "leng keng" rõ rệt. Giọng anh vang lên, nhẹ nhàng nhưng tươi sáng, "Cậu chắn đường thế này, làm sao tôi mở cửa được đây?"

Chu Hoành Viễn không biết là Trình Dục có nhận ra mình hay chưa. Trái tim của hắn đập rộn ràng, sau đó chầm chậm ngước mắt lên. Và trong khoảnh khắc ấy, chiếc ô đen trong tay Trình Dục rơi xuống đất, phát ra một tiếng giòn giã.

Cơn mưa lớn trút thẳng xuống hai người họ, nhưng tiếng mưa rào rào ấy dường như đã biến mất, cả thế giới chỉ còn lại một màn đêm tĩnh mịch.

Chu Hoành Viễn chăm chú nhìn vào gương mặt Trình Dục. Dưới ánh đèn vàng ấm áp ở lối cầu thang, hắn tham lam ghi khắc từng đường nét người đối diện.

Trình Dục mặc áo sơ mi trắng phối với quần jean, vai đeo một chiếc balo đen trông có vẻ nặng trĩu. Cặp kính gọng vàng mảnh trên sống mũi càng làm tôn lên nước da trắng trẻo, toát ra vẻ văn nhã, điềm đạm. Dẫu nơi khóe mắt đã xuất hiện vài nếp nhăn, trên mái tóc thấp thoáng vài sợi bạc, nhưng nếu không nhìn kỹ, chẳng ai nghĩ anh đã gần bốn mươi. Trong anh như thể một nghiên cứu chưa từng rời khỏi giảng đường đại học vậy.

Chu Hoành Viễn khịt mũi, thời gian dường như chẳng tác động mảy may đến Trình Dục, không hề thấy dấu vết của năm tháng trên người anh, ngược lại còn trông nhẹ nhàng và trẻ trung hơn. Cũng phải thôi, không còn gánh nặng vô tâm như hắn, đương nhiên Trình Dục sẽ sống thoải mái và vui vẻ rồi. Nghĩ đến đây, Chu Hoành Viễn tự cười nhạo chính mình.

Hai người chẳng ai nói lời nào, trong lòng cuộn trào cảm xúc chua xót đắng cay, ngổn ngang trăm mối, muôn vàn cảm xúc dâng trào, khiến mũi và khóe mắt đều đỏ hoe.

Nhìn Trình Dục đứng bơ vơ giữa màn mưa tầm tã, Chu Hoành Viễn không đành lòng. Hắn đứng dậy, nhặt chiếc ô mà Trình Dục đã làm rơi bên cạnh rồi nhẹ nhàng che trên đầu anh.

Nước mắt Trình Dục lặng lẽ dâng lên trong hốc mắt, hàng mi mảnh khảnh khẽ run lên như đôi cánh bướm bất lực trong cơn giông bão. Chỉ một giây sau, từng giọt lệ lăn dài trên má, hòa vào dòng nước mưa, rơi xuống dưới chân cả hai người. Lúc này, Trình Dục cảm thấy vô cùng xấu hổ, không hiểu sao đến giờ mình vẫn không ra gì như vậy, cả mười năm trời mà vẫn còn đau lòng vì con sói vô ơn bạc nghĩa này. Và bên cạnh nỗi xấu hổ là ngọn lửa giận dữ âm ỉ trong lòng, anh muốn túm lấy cổ áo Chu Hoành Viễn, đẩy hắn vào tường, chất vấn tại sao lại bỏ đi không một lời từ biệt, tại sao lại nhẫn tâm bỏ rơi anh như thế.

Nhưng Trình Dục không làm vậy. Anh không muốn mình trở nên thảm hại hơn trước mặt người đàn ông này. Anh đứng thẳng, bất động giữa cơn mưa, im lặng đến tê tái. Ánh mắt sắc lạnh soi thẳng vào gương mặt Chu Hoành Viễn, như muốn khắc sâu từng góc cạnh của diện mạo xa lạ nhưng đầy tinh tế ấy. Dường như anh muốn bóc trần lớp vỏ hoàn mỹ này để nhìn rõ linh hồn tồi tàn và hèn mọn bên trong.

Chu Hoành Viễn đưa tay quệt nước trên mặt, hắn muốn gọi một tiếng "Chú", nhưng cổ họng nghẹn ứ, không sao thốt nên lời. Hắn không biết mình còn tư cách gọi như thế hay không, cũng không biết liệu Trình Dục có còn chấp nhận mình nữa không.

Kim giây trên chiếc đồng hồ thạch anh chậm chạp nhích từng chút một, như kéo dài thêm sự nặng nề giữa hai người. Trình Dục hơi nghiêng đầu, giọng nói không còn dịu dàng như lúc đầu, chỉ chứa đầy lạnh lẽo và cứng nhắc, "Tránh ra, cậu cản đường tôi."

Tim Chu Hoành Viễn nhói đau như bị kim châm, hắn hiểu rằng, trong mắt Trình Dục, hắn còn không bằng một kẻ lỡ đường sa cơ gặp tình cờ. Chu Hoành Viễn khẽ nghiêng người, đầu cúi thấp, tay vẫn cầm ô che cho Trình Dục. Trình Dục lướt thẻ từ qua cảm biến, cánh cửa sắt mở ra.

Trình Dục kéo cửa, không thèm liếc Chu Hoành Viễn lấy một cái, bước thẳng vào trong. Còn Chu Hoành Viễn, giống như một cái đuôi cứ lặng lẽ theo sau anh.

Trình Dục thấy buồn cười nhưng không ngăn cản, chỉ khẽ lạnh lùng hừ một tiếng, như thể không quen biết, mặc kệ hắn.

Hai người trước sau vào thang máy, rồi lại trước sau bước ra.

Đến trước cửa nhà, Trình Dục không vội mở cửa, Chu Hoành Viễn vội vã gấp ô lại, cẩn thận dựng bên ngoài. Chỉ một cái liếc nhìn lạnh lùng của Trình Dục cũng đủ khiến máu nóng trong người Chu Hoành Viễn nguội lạnh đi quá nửa. Hắn rùng mình, lùi lại hai bước, không dám nhìn biểu cảm của Trình Dục, cũng không dám tiến lại quá gần.

Trình Dục mở cửa, Chu Hoành Viễn vừa định bước vào, cánh cửa trước mặt đã đóng sập lại một cách vô tình. Tiếp đó là âm thanh chiếc khóa xoay ba vòng trong ổ, vang lên rõ mồn một từ bên trong.

Chu Hoành Viễn cười cay đắng. Người chú đã nuôi nấng hắn trưởng thành, người từng yêu thương hắn nhất trần đời, giờ đây đối xử với hắn như một kẻ trộm, lạnh lùng gạt hắn ra khỏi cuộc đời mình.

Hắn không dám gõ cửa, càng không dám gọi tên Trình Dục. Chu Hoành Viễn chỉ biết cúi đầu, đứng lặng trước cánh cửa, như chờ đợi một phép màu, mong thần linh của hắn một lần nữa sẽ mở lòng khoan thứ.

Thời gian trôi chậm chạp như một ông lão sắp xuống lỗ phải kéo lê tấm thân nặng nề. Mệt mỏi, lạnh lẽo, lo âu và gấp gáp như từng quả núi lớn chất chồng lên tim Chu Hoành Viễn, khiến hắn không thở nổi. Tiếng thở của hắn khàn đặc, nghe như tiếng cưa rỉ sét kéo trên gỗ ẩm. Hắn giật mạnh cổ áo, những chiếc khuy bật tung, rơi lăn lóc trên sàn, để lại những sợi chỉ rối tung, như muốn tố cáo sự tàn bạo và bất lực của chủ nhân.

Đầu óc Chu Hoành Viễn quay cuồng, lúc này hắn đã mệt lả nhưng không hề buồn ngủ, áp lực và bồn chồn dữ dội khiến toàn thân hắn lúc nóng lúc lạnh, mồ hôi lạnh thấm đẫm lớp áo.

Hắn kiệt sức tựa lưng vào bức tường bóng loáng rồi trượt xuống, co ro toàn thân. Lúc này, hắn dường như không còn là nhân tài trẻ tuổi xuất chúng, không còn là kẻ đầy tham vọng đang thời đắc ý. Tất cả vỏ bọc, tất cả địa vị và thân phận mà xã hội trao cho hắn, đều bị cơn mưa này cuống phăng đi, tan rã trong những lời lạnh lùng của Trình Dục. Giờ phút này, Chu Hoành Viễn như trở về làm đứa trẻ trong tay không có gì cả, chỉ mong có một mái nhà, chỉ mong cánh cửa này có thể mở ra đón hắn một lần nữa.

Bên trong căn phòng, ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra ánh sáng dịu dàng. Trình Dục đứng ngẩn người trước cửa một hồi lâu mới nhớ ra cần cởi bỏ đôi giày và quần áo đã ướt sũng. Nhưng anh chẳng buồn lau mình, chỉ lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế sofa.

Trong mười năm qua, không biết bao lần Trình Dục tưởng tượng cảnh Chu Hoành Viễn quay lại tìm mình. Hắn sẽ về trong dáng vẻ kiêu ngạo phô trương? Hay trong bộ dạng thảm hại ê chề? Sẽ là kẻ đắc ý ngông cuồng? Hay người rơi nước mắt cầu xin? Những năm đầu, Trình Dục từng hận Chu Hoành Viễn đến tận xương tủy, mong sao một ngày hắn ta mất đi tất cả, quay lại cầu xin sự tha thứ. Nhưng dần dần, nỗi hận ấy cũng phai nhạt, có lẽ bởi không còn sức để hận nữa, chỉ còn lại sự mệt mỏi trống rỗng. Dù sao cũng là đứa trẻ chính tay mình nuôi lớn, Trình Dục hiểu rõ sự nỗ lực của Chu Hoành Viễn, biết rõ tham vọng và hoài bão của hắn ta. Anh không nỡ để Chu Hoành Viễn sống quá khổ sở, nhưng cũng không muốn hắn được thuận buồm xuôi gió. Nghĩ lại, dù Chu Hoành Viễn sống tốt hay không tốt, trong lòng Trình Dục đều không thoải mái. Có lẽ kết cục tốt nhất giữa họ chỉ là không gặp mặt nhau, không còn liên quan gì nữa.

Trình Dục nhíu mày, cười chua chát, anh không muốn nghĩ đến những chuyện đã qua nữa. Anh đã già rồi, đã mệt mỏi rồi, chỉ muốn phần đời còn lại được sống vì chính mình, sống thật nhẹ nhàng tự tại.

Trình Dục thoải mái đi tắm nước nóng rồi về phòng ngủ. Một tuần trước, anh vừa hoàn thành buổi bảo vệ luận án tiến sĩ, còn tối nay, anh mời các đàn em khoá dưới đi ăn để cảm ơn họ. Năm 32 tuổi, sau khi tích góp đủ vốn liếng cho bản thân, Trình Dục quay lại Đại học S để tiếp tục con đường học vấn. Ba năm thạc sĩ, bốn năm tiến sĩ, tuy tuổi tác lớn hơn người khác một chút, nhưng nhờ sự nghiêm túc trong học thuật và tính cách hòa nhã, anh được cả thầy hướng dẫn lẫn bạn học yêu quý. Các đàn em khoá dưới lại càng kính trọng và tin tưởng anh bởi sự chín chắn và tận tâm. Dù là vấn đề trong cuộc sống hay học thuật, họ đều thích tìm đến anh để hỏi ý kiến. Lần này tốt nghiệp, mọi người đều không nỡ chia tay nên đã nói chuyện trong phòng riêng rất lâu, mãi đến nửa đêm mới về nhà, không ngờ lại gặp phải Chu Hoành Viễn.

Trình Dục giờ không còn trẻ nữa, qua mười hai giờ là buồn ngủ, hôm nay lại vui buồn lẫn lộn, tinh thần mệt mỏi, thêm cả việc bị dầm mưa nên thái dương đau nhức, đầu vừa chạm gối đã không thể nhấc lên được nữa, chẳng bao lâu sau đã chìm vào giấc ngủ say.

Anh không cần đặt báo thức, vì sáng nào cũng tự tỉnh giấc lúc bảy giờ hơn. Sau khi rửa mặt chải đầu, Trình Dục định ra ngoài mua ít đồ ăn sáng. Anh không hề nghĩ rằng Chu Hoành Viễn sẽ ở lại ngoài cửa suốt cả đêm. Với một người luôn đặt lợi ích cá nhân lên hàng đầu như hắn, chuyện khiến bản thân chịu thiệt là điều không bao giờ xảy ra. Thế nhưng, khi mở cửa ra, nhìn thấy cảnh Chu Hoành Viễn đang co ro ngủ say bên góc tường, trong lòng Trình Dục bỗng dấy lên một cảm giác khó tả.

Trình Dục vốn đã quen với việc đóng vai người tử tế, luôn là người hào phóng và lương thiện trong mọi mối quan hệ; nhưng vào khoảnh khắc này, anh bỗng cảm thấy không quen. Anh đứng đó suy nghĩ một lát, rồi quay vào nhà, lấy ra một chiếc chăn mỏng, quăng lên đầu Chu Hoành Viễn.

Hết chương 66.

Tác giả muốn nói là: Năm thứ ba sau khi Chu Hoành Viễn bỏ rơi Trình Dục thì ảnh bắt đầu học thạc sĩ, rồi năm nay vừa tốt nghiệp tiến sĩ nò ~.~ 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.