Trước khi hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương chói chang xuyên qua lớp kính trong suốt tầng 23 toà nhà Vạn Thanh, chảy dài xuống đất thành vũng nắng đỏ rực, hắt lên người đàn ông trong bộ âu phục chỉnh tề với mái tóc vuốt ngược bóng bẩy. Trong chốc lát, sắc đỏ thẫm rực rỡ nơi xa xa chuyển dần sang màu tối tăm u ám, mặt trời cũng dần khuất dưới đường chân trời.
Trong màn đêm bao giờ cũng ẩn chứa rực rỡ. Với một thành phố không bao giờ ngủ như Bắc Kinh, đời sống về đêm nơi đây xa hoa trụy lạc, có ngựa xe như nước, có đèn neon và ánh flash đan xen nhau, cũng có thứ âm nhạc mị hoặc trộn lẫn với tiếng ồn đinh tai nhức óc. Nơi đây ngập ngụa trong niềm vui cùng với kích thích.
Là Giám đốc Tài chính của một công ty niêm yết có giá trị hàng trăm triệu, người đàn ông trẻ tuổi đầy triển vọng này luôn là tâm điểm trong các buổi tiệc xã giao. Trong bữa tiệc dành cho lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Vạn Thanh, giữa đám người trung niên bụng phệ, đầu hói, mặt mũi bóng nhẫy, Chu Hoành Viễn nổi bật với vóc người cao lớn và khuôn mặt điển trai. Hắn lặng thinh nâng ly rượu lên, khuôn mặt lạnh tanh không chút cảm xúc, vậy nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng mảy may đến bầu không khí náo nhiệt của buổi xã giao. Văn hoá bàn tiệc đã ăn sâu bám rễ vào thành phố phương Bắc lớn nhất Trung Quốc này rồi, chẳng ai lại muốn lay chuyển nét truyền thống cố hữu ấy cả. Sau vài ba ly rượu, mấy vị lãnh đạo đã ngà ngà say, đôi mắt dần trở nên lờ đờ, nhưng Chu Hoành Viễn vẫn còn rất tỉnh táo. Tửu lượng của hắn được rượu bia ở phương Tây tôi luyện, có nốc nửa lít rượu trắng 52 độ hắn vẫn chẳng xi nhê gì.
Người đứng đầu bàn tiệc này là sếp Đỗ, gã vỗ vỗ vai Chu Hoành Viễn, mùi thuốc và rượu nồng nặc từ miệng gã xộc tới khiến hắn phải vô thức ngả người về phía sau, "Cậu Chu này, bọn tôi là mấy ông già đã đồng hành cùng Chủ tịch Vương mấy chục năm có lẻ, cái lúc mà doanh thu của Vạn Thanh chỉ mới có 10 vạn tệ thì bọn tôi đã là trụ cột của công ty rồi. Trong đám này cậu là người trẻ nhất, cũng vào làm trễ nhất, có vài chuyện cậu không hiểu đâu."
Chu Hoành Viễn khẽ nhíu mày, sau. lại chỉ lại cười hờ hững, không đáp lời.
Sếp Đỗ vẫn chưa thôi, "Cậu tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, lại còn là du học sinh Mỹ, cuộc đời cậu xưa nay thuận buồm xuôi gió, đã bao giờ nếm trải khổ cực đâu. Bọn tôi hiểu người nhiều chữ như cậu được quyền kiêu ngạo, nhưng ngược lại cậu cũng phải hiểu cho sự vất vả của bọn tôi khi khởi nghiệp từ con số không chứ."
Chu Hoành Viễn nhướn nhẹ đôi mày, vẫn giữ im lặng. Ngay từ đầu hắn đã chuẩn bị tâm lý rằng làm "lính dù"[1] là một việc không hề dễ. Nhưng hắn biết chắc rằng không một ai có thể can thiệp vào đề án lần này của hắn, ngay cả mấy ông già chỉ biết vịn vào quan hệ với Chủ tịch Vương đang ngồi đây. Hắn còn chẳng thèm bận tâm đến mấy lão chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng này.
[1] Từ gốc: 空降兵, nghĩa đen là lực lượng tác chiến đặc biệt dùng dù nhảy vào các chiến tuyến (Nguồn: Wikipedia). Còn nghĩa bóng mình tra hoài không ra, nhưng đặt trong bối cảnh câu thì có vẻ là từ nhân viên quèn đáp thẳng xuống chức lãnh đạo, không thăng cấp theo từng nấc như những người khác.
Ngoài mặt Chu Hoành Viễn không có biểu cảm gì, nhưng trong đầu hắn lại âm thầm mỉa mai. Sếp Đỗ cứ tưởng gã đang nói điều hay lẽ phải, thế là tiếp tục nói hoài nói mãi. Vậy mà cuối cùng thứ Chu Hoành Viễn nhìn thấy lại chỉ là một đám cương thi đang hấp hối, sắp phải chui vào quan tài tới nơi rồi nhưng vẫn còn cố vẫy vùng để níu kéo kiếp ăn bám.
Suốt cả buổi tối Chu Hoành Viễn không gợn lên được chút hứng thú nào, nhưng hắn cũng chẳng hơi đâu đi phá bĩnh. Việc tranh đấu với đám người này trước giờ không nằm trong từ điển của hắn, bởi vì nó quá nhảm nhí.
Có lẽ vì sếp Đỗ đang huyên tha huyên thiên, hoặc có lẽ vì tiếng mưa rả rích nhiều ngày chưa dứt, tâm trí Chu Hoành Viễn đã lãng du về một miền xa xăm. Trong cơn mơ màng, hắn nhớ về những tháng năm ngả màu vàng ố, về khoảng thời gian phủ bụi ở trấn Chu, khi hắn bị chôn dưới vũng bùn lầy. Chỉ có vài dòng ký ức xưa cũ thoáng qua trong đầu nhưng những vết sẹo vĩnh viễn trên cơ thể hắn đã nhói đau âm ỉ, cho đến khi xuất hiện bóng dáng một người đàn ông lôi hắn ra khỏi vũng lầy – người có một thân hình gầy gò nhưng ẩn chứa sức mạnh và kiên cường vô hạn, cùng với đôi mắt thăm thẳm ngập tràn dịu dàng và bao dung vô bờ. Hắn nhớ đến những đêm dài kề cận và săn sóc ân cần, về những khoảnh khắc ấm áp và bình yên nhất xen lẫn với những giây phút tuyệt vọng nhất.
Đây không phải lần đầu tiên Chu Hoành Viễn nhớ tới Trình Dục, và đương nhiên cũng không phải là lần cuối cùng. Trình Dục cứ như một con trùng độc được cấy vào máu thịt Chu Hoành Viễn, tuy bình thường chẳng có cảm giác gì, thế nhưng đến khi có một tác nhân nào đó kích thích, mọi thứ sẽ cuộn trào dữ dội bên trong huyết quản hắn. Nhưng là một người trưởng thành, hắn không cho phép bản thân tự chuốc lấy muộn phiền. Tất cả những điều khiến hắn trăn trở, buồn khổ, hay chấp niệm đậm sâu nhất đều chỉ là vài mẩu ký ức vụn vặt khó nói trong đời hắn, là tiếng thở than trước ngã rẽ đi về phía một cuộc đời hào nhoáng hơn. Chính hắn đã giấu nhẹm đi những thứ đó bên trong cái thế giới phồn vinh đầy sắt thép này. Chu Hoành Viễn luôn tự có cách để quên đi ân tình và áy náy, và xung quanh hắn cũng chưa bao giờ thiếu đi sự kích thích. Hơn nữa, trong mười năm qua, đâu phải là hắn chưa bao giờ gửi tiền cho Trình Dục.
Từ khi chưa tốt nghiệp đại học New York là hắn đã vào JPMorgan Chase[2] để thực tập rồi, sau khi tốt nghiệp, Chu Hoành Viễn thuận lợi được vào làm việc tại công ty chứng khoán duy nhất trong nước có thể được gọi là ngân hàng đầu tư. Ba năm sau, hắn nổi bật giữa các đồng nghiệp, trở thành nhân vật chủ chốt trong quá trình IPO[3] của tập đoàn Vạn Thanh. Cuối cùng, hắn tiến xa hơn, trở thành giám đốc tài chính – người chỉ đứng sau Tổng giám đốc trong tập đoàn này.
[2] JP Morgan Chase là một công ty hàng đầu trong dịch vụ tài chính, lĩnh vực ngân hàng đầu tư và quản lý tài sản, có trụ sở chính ở New York.
[3] IPO (Initial Public Offering) là hoạt động phát hành cổ phiếu lần đầu ra công chúng.
Đây là một con đường đầy chông gai mà Chu Hoành Viễn đã mất trọn mười năm để đi qua. Mười năm sương gió với vô số ngày đêm, không có máu me hay gươm giáo, nhưng lại thấm đẫm mồ hôi và nước mắt, bời vì từ đầu đến cuối hắn chỉ có một mình.
Châu Hoành Viễn không có thầy cô dẫn dắt, cũng chẳng có gia cảnh để dựa vào. Hắn chỉ có chính bản thân mình. Chỉ còn cách nỗ lực hơn người và luôn luôn cảnh giác, hắn mới có thể giành được chỗ đứng trong thế giới khốc liệt của tiền tài và quyền lực.
May mắn thay là hắn đã vượt qua.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, bên ngoài trời vẫn đang đổ mưa phùn, khu vực từ Quốc Mậu[4] đến Đường vành đai 3[5] nổ sấm đùng đoàng. Chu Hoành Viễn thấy bức bối trong lòng, thế là liền đánh tay lái quay đầu xe, đi về phía quán Blue Bar của Ngô Dịch.
[4] Quốc Mậu, tên đầy đủ là Trung tâm Thương mại Quốc tế Trung Quốc, nằm ở trung tâm quận Triều Dương, Bắc Kinh
[5] Đường vành đai 3 là đường vành đai thành phố dài 48km bao quanh trung tâm thành phố Bắc Kinh
Chu Hoành Viễn quen cửa quen nẻo vứt chiếc vest đen Velentino lên ghế xe, bước đôi chân thon dài ra khỏi xe, tiện tay ném chìa khoá xe cho bảo vệ, sau đó tiến vào trong chốn rực rỡ đầy màu sắc đằng kia.
Chu Hoành Viễn lạnh lùng xuyên qua đám người trang điểm lồng lộn đang uốn éo như rắn nước trên sàn nhảy. Giữa những ánh nhìn trêu chọc và tiếng xuýt xoa, hắn tiến thẳng đến hàng ghế trong cùng của quán bar, thấy Ngô Dịch – ông chủ Blue Bar đang tựa vào ngực vài gã đàn ông cường tráng cười nói vui vẻ.
Ngô Dịch trang điểm nhẹ, vừa nhìn thấy Chu Hoành Viễn đến liền không ung dung ngồi thẳng dậy, khẽ đẩy người đàn ông có cơ bụng sáu múi đang tựa vào mình ra. Cậu ta vừa gõ nhẹ ngón tay trắng muốt lên mặt bàn kính, vừa liếc mắt đưa tình với Chu Hoành Viễn, bắt đầu làm bộ làm tịch, "Ngài Chu sao lại vội vã tới gặp tôi thế này, ngoài trời đang mưa to cơ mà?"
Chu Hoành Viễn nhíu mày, không trả lời, chỉ thẳng tay kéo Ngô Dịch đứng dậy từ hàng ghế dài, Ngô Dịch thuận thế ôm ngược lấy cánh tay của Chu Hoành Viễn, hai người cùng biến mất trong bóng tối của quán bar.
Ngoài cửa sổ, mưa như trút nước, sấm chớp đùng đùng. Trong căn phòng suite, tiếng thở dài hòa lẫn tiếng rên rỉ, cả đêm không một ai ngủ.
Sáng hôm sau, Bắc Kinh không còn đón những cơn mưa liên miên dầm dề, bầu không khí ô nhiễm ngột ngạt của thành phố này bị gột rửa để nhường chỗ cho khí trời mát mẻ và trong lành hiếm hoi.
Chu Hoành Viễn khoác hờ chiếc áo choàng tắm trên người, đứng trước cửa sổ kính sát đất mà quan sát dáng vẻ hối hả dồn dập của thành phố. Ngô Dịch vẫn nằm ở trên giường, giãn cơ cho tấm lưng mỏi nhừ. Chu Hoành Viễn không hề quay đầu lại, mỗi khi gặp mưa to, hắn luôn cảm thấy bực bội, dù cho bây giờ đã trời quang mây tạnh, nhưng nỗi bất an trong lòng hắn vẫn chưa tan biến.
Ngô Dịch uể oải gọi hai lần "Ngài Chu", thấy hắn không đáp lời thì cũng chẳng cố đấm ăn xôi nữa, cứ thế im lặng tự mặc quần áo vào. Đến khi cậu ta sắp rời đi, Chu Hoành Viễn mới như bừng tỉnh, hắn cúi thấp đầu, không định chào hỏi hay tạm biệt gì cả. Dẫu sao, mối quan hệ giữa hai người họ cũng chỉ là bạn tình, cần gì phải tỏ vẻ thân thiết làm gì.
Ngô Dịch nhìn hắn, "Tại sao lần nào trời mưa to anh cũng tới Blue Bar để tìm tôi vậy?"
Chu Hoành Viễn hơi mím môi, "Ngô Dịch, cậu không nghĩ là mình đang dài tay quá rồi à?"
Ngô Dịch bật cười, "Có gì đâu, tôi tò mò thôi mà. Anh Chu, tôi mở quán bar này đã ba năm rồi, hồi 20 tuổi đầu ra đời lăn lộn tới năm nay là 23, sau này tôi muốn sống cho tử tế. Quán tôi bán lại cho người ta rồi, từ giờ chúng ta chia tay nhé."
Tim Chu Hoành Viễn như ngừng đập trong nửa nhịp, nhưng sắc mặt hắn vẫn không đổi, nói, "Tạm biệt."
Ngô Dịch thở dài khe khẽ, vừa mang giày vừa lẩm bẩm, "Anh đúng là thằng khốn, còn khốn nạn hơn cả tôi."
Chu Hoành Viễn không đồng tình cũng chẳng phản đối, hắn chẳng muốn phí thời giờ tranh cãi với người không liên quan. Trong đầu hắn bây giờ chỉ đang lởn vởn một suy nghĩ: sau này biết đi đâu để tìm bạn tình kín miệng và thạo việc như Ngô Dịch đây?
Ngô Dịch đẩy cửa ra, trước khi đi, cậu ta quay đầu nhẹ giọng hỏi Chu Hoành Viễn, "Người chú mà anh hay nhắc đến là ai vậy?"
Chu Hoành Viễn nhất thời chưa phản ứng kịp, chỉ "Hả?" một tiếng.
Ngô Dịch không quay lại nhìn hắn, chỉ hờ hững nói, "Mỗi lần anh uống say thì đều thích gọi tên người ấy trên giường." Nói đoạn, Ngô Dịch lắc đầu tự giễu, "Nói mấy thứ này làm gì chứ, dù gì anh cũng giống tôi mà, cơ bản là chẳng có trái tim."
Chu Hoành Viễn há miệng định nói gì đó, nhưng ngàn lời nghẹn lại trong cổ họng, cuối cùng không thể thốt ra. Ngô Dịch nói đúng: hắn vốn dĩ không có trái tim.
Chu Hoành Viễn châm một điếu thuốc, cảm giác lạnh thấu xương từ tận đáy lòng lan tràn hết cả, khiến ngón tay cầm điếu thuốc cũng vô thức run rẩy theo. Hắn dập tắt điếu thuốc, thắt chặt áo choàng, vậy nhưng không cách nào xua tan được xúc cảm rét buốt. Rõ ràng đang giữa tháng Sáu, hắn lại thấy như mình đang đứng giữa trời đông.
@antiquefe (wattpad)
Hết chương 64.
Tác giả muốn nói là:
Ngô Dịch chỉ là bạn tình, hai bọn họ không có tình cảm gì với nhau hết. Chương này hơi dài dòng chút, chủ yếu để dẫn dắt tình tiết với giải thích những gì đã xảy ra trong mười năm qua. Tương lai truy thê không còn xa đâu ạ!
Với lại tôi nói nè, lộ trình thăng tiến của Chu Hoành Viễn trên thực tế hoàn toàn khả thi nha. Không chỉ ở các công ty chứng khoán, mà các kiểm toán viên chịu trách nhiệm báo cáo kiểm toán cho IPO của doanh nghiệp cũng có thể nhảy lên làm Giám đốc Tài chính sau một thời gian doanh nghiệp lên sàn niêm yết. Vì vậy, một người khoảng 30 tuổi chuyển từ công ty chứng khoán hoặc kiểm toán sang làm Giám đốc Tài chính cho doanh nghiệp khác là điều hoàn toàn có thiệt. Ngoài ra, việc Chu Hoành Viễn được cử đi du học và chuyển sang học tại Đại học New York cũng có thể xảy ra trong đời thực. Tôi có một người bạn thuộc đại học 211 từng được cử đi du học và chuyển sang học đại học ở Mỹ. Nhưng mà tôi không chắc là Đại học New York có chương trình như vậy hay không.
P.S.: Nếu bạn thuộc team thích truyện "xử nam cả đôi" thì dừng lại ở đây được rồi. Nên nhớ rằng, hai chữ "Úc Hoa" đại diện cho ba chữ "người từng trải". =)))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]