Sau khi nhận được tin nhắn chỉ vỏn vẹn 21 chữ của Chu Hoành Viễn, Trình Dục đã ngẩn người rất lâu. Lâu đến mức tà dương xuống núi, ngân hàng tan ca, trong văn phòng không còn một người nào nữa, nhưng anh thì vẫn ngồi đờ đẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trống trơn. Anh không dám gọi lại để hỏi Chu Hoành Viễn xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào, nhưng anh cũng không thể ngăn được những suy nghĩ miên man trong đầu.
Trình Dục trở về nhà như người mất hồn, ngồi trên ghế sofa đến đêm khuya tĩnh mịch mới nhớ ra phải trả lời tin nhắn. Anh cẩn thận suy tư từng câu chữ một, cứ viết rồi xoá, xoá lại viết, cuối cùng cũng soạn được hai đoạn tin nhắn dài. Trong đó, anh dặn dò Chu Hoành Viễn nghỉ ngơi cho tốt, ăn uống đúng giờ, còn nói hắn đừng tiết kiệm quá, có thiếu tiền cứ nói với anh. Mỗi con chữ đều chan chứa tình yêu thương, trĩu nặng tựa ngàn cân, vậy mà sau khi tin nhắn được gửi đi lại chẳng nhận được hồi âm, như hòn đá chìm xuống đại dương thăm thẳm.
Một ngày, hai ngày, rồi một tuần lễ trôi qua, Trình Dục vẫn chưa nhận được phản hồi từ Chu Hoành Viễn. Hàng trăm lần anh cầm điện thoại lên tính gọi cho Chu Hoành Viễn để hỏi cho rõ ràng, nhưng rồi lại nhớ đến lời hắn nói, vậy là đành phải nhịn xuống. Tình yêu là những lần bốc đồng và những lần kiềm chế. Đợi mãi mới tới cuối tuần, Trình Dục lo lắng gọi điện thoại tới, nhưng thứ duy nhất anh nhận được lại chỉ là một giọng nói máy móc lặp đi lặp lại, "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."
Một tuần, hai tuần, rồi nửa tháng trôi qua, Trình Dục không dám gọi điện quá nhiều vì sợ Chu Hoành Viễn thấy được sẽ nổi giận, nhưng mà anh cũng không ngăn được nỗi lo lắng và nhớ nhung trong lòng. Đó là đứa trẻ mà anh đã nuôi nấng suốt bảy năm ròng bằng cả tâm huyết, là người mà anh dành trọn tình yêu thương và sự quan tâm, là thân nhân duy nhất của anh trên thế giới lạnh lẽo này. Chưa bao giờ anh mong chờ Chu Hoành Viễn sẽ báo đáp mình, càng không đặt nặng việc hắn phải thành danh. Điều duy nhất anh mong muốn chỉ là đứa cháu của mình được khoẻ mạnh, bình an và hạnh phúc.
Một tháng, hai tháng, ba tháng đã trôi qua, Trình Dục như ngồi trên đống lửa, mỗi phút giây đều là sự dày vò. Anh đã tự tìm đủ mọi lý do biện hộ cho Chu Hoành Viễn, để rồi sau đó không ngừng phủ nhận những lý lẽ ấy trong đầu. Anh không muốn trở thành một phụ huynh phiền phức, điều duy nhất anh có thể làm là liên tục chuyển tiền vào tài khoản cho Chu Hoành Viễn. Vậy mà thuê bao của Chu Hoành Viễn từ trạng thái "tắt máy" chuyển sang "nợ cước", rồi sau cùng trở thành "khoá số", đến khi anh nghe thấy giọng nói lạnh tanh tàn nhẫn thông báo "Thuê bao quý khách vừa gọi đang tạm ngừng liên lạc" thì Trình Dục không nhịn nổi nữa, anh xin nghỉ phép ở ngân hàng rồi một mình lên đường tới Bắc Kinh.
Tháng Mười ở Bắc Kinh, tiết trời chợt trở lạnh mà hanh khô, Trình Dục chỉ mới ra khỏi ga đã toát hết mồ hôi, áo sơ mi ướt sũng, dính chặt vào lưng rất khó chịu. Nhưng anh chẳng hơi đâu bận tâm đến điều đó, chỉ muốn nhanh chóng đi gặp cháu trai mình thôi. Anh không muốn lãng phí thêm một phút giây nào, bèn vẫy một chiếc taxi với hy vọng sẽ mau đến nơi. Vậy mà không ngờ lại gặp đúng giờ cao điểm buổi tối, kẹt xe cứng ngắc tới chín giờ tối, bấy giờ chiếc taxi mới chậm rãi ngừng bánh trước cổng trường Đại học Bắc Kinh.
Trình Dục đã đứng suốt một buổi trên xe lửa, sau đó lại ngồi tiếp thêm mấy tiếng đồng hồ nữa, lúc này vừa mệt mỏi vừa sốt ruột. Môi anh nứt nẻ, thấm vài giọt máu, còn đôi chân thì run rẩy không vững khi bước xuống xe.
Trình Dục có trí nhớ tốt, anh dựa theo hướng lần trước đi cùng với Chu Hoành Viễn, nhanh chóng tìm đến khu ký túc xá của hắn. Trước khi lên lầu, anh bỗng khựng lại. Anh lấy điện thoại ra, dùng camera trước để soi mặt, chỉ thấy người trong điện thoại chau mày, mím môi, nhìn y như một người nông dân dãi dầu mưa nắng trong mấy vở kịch xưa. Trình Dục chợt thấy lo sợ, sợ phải đối diện với Chu Hoành Viễn và bạn cùng phòng hắn trong diện mạo thế này. Anh đưa tay xoa nhẹ mi tâm, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, sau đó chỉnh trang lại đầu tóc rối bời và cổ áo xộc xệch, hít một hơi thật sâu rồi cất bước lên lầu.
Nhìn Trình Dục trẻ trung, nên khi xuất hiện trong ký túc xá đại học cũng khong có vẻ kỳ quặc. Anh lần theo trí nhớ, tìm đến trước cửa phòng lý túc xá Chu Hoành Viễn rồi gõ nhẹ, "Cốc cốc cốc..."
Bên trong vang lên giọng nói có phần mất kiên nhẫn, hơi the thé, pha chút giọng Ngô, "Ai đó?"
Cánh cửa mở ra, một cậu thanh niên tóc vàng cao ráo, ngũ quan đẹp đẽ xuất hiện, Trình Dục nhận ra ngay đó là Triệu Tĩnh. Nhưng với Triệu Tĩnh, kẻ đã gặp đủ loại người và chẳng để tâm đến ai, thì đã quẳng Chu Hoành Viễn và "ông chú chân dài" của hắn lên chín tầng mây từ lâu rồi. Vậy nên bây giờ khi thấy Trình Dục, hắn không nhận ra anh là ai, chỉ nhếch mép, dùng lời lẽ quen thuộc để đối phó với mấy người đi tiếp thị trong ký túc xá, "Không thi CET-4/ 6[1] không thi IELTS TOEFL không học lái xe không đi hội thảo. Cản đường thì đừng trách tôi thô lỗ!" Nói xong muốn đóng sập cửa lại nhưng Trình Dục đã nhanh tay giữ lấy tay nắm cửa, "Bạn ơi, cho hỏi đây có phải ký túc xá của Chu Hoành Viễn không?"
[1] CET-4/ CET-6 (College English Test): kỳ thi tiếng Anh toàn quốc dành cho sinh viên đại học và sau đại học, do Vụ Giáo dục Cao đẳng Đại học thuộc BGD Trung Quốc tổ chức. CET-4 có 4 cấp độ và CET-6 có 6 cấp độ.
Triệu Tĩnh quét mắt nhìn Trình Dục từ trên xuống dưới, vẻ mặt mất kiên nhẫn nhanh chóng biến thành vẻ ẩn ý, giọng điệu trở nên mập mờ, "Anh là gì của Chu Hoành Viễn? Có quan hệ gì với cậu ta?"
Trình Dục không phải là một chàng trai ngây ngô chân ướt chân ráo vào đời, anh dễ dàng nhận ra sự chế nhạo, thậm chí ác ý trong câu hỏi của Triệu Tính. Nhưng không còn cách nào khác, anh chỉ đành gắng gượng đáp, "Tôi là người nhà của Chu Hoành Viễn. Cho hỏi cậu có biết cậu ấy đi đâu rồi không? Khi nào thì cậu ấy về phòng?"
Triệu Tĩnh bật cười thành tiếng, nhìn thấy dáng vẻ luống cuống sốt ruột của Trình Dục thì càng muốn đùa bỡn anh, "Anh là người nhà của Chu Hoành Viễn mà? Người nhà còn không biết cậu ta ở đâu thì sao bọn tôi biết được?"
Đôi mày Trình Dục chau lại. Sáng nay lúc dậy sớm đi làm, anh phát hiện thuê bao của Chu Hoành Viễn bị khoá số, thế là không thể ngồi yên trong văn phòng được. Mặc cho Bào Bí Đao có gây áp lực hay chế nhạo thế nào thì anh vẫn xin nghỉ gấp, lập tức mua vé tàu, thậm chí còn chưa kịp chuẩn bị hành lý đã lao thẳng ra ga. Sau một buổi chiều đứng trên tàu, rồi đến Bắc Kinh chịu cảnh kẹt xe hàng mấy tiếng liền, anh mới tìm đến được ký túc xá của Chu Hoành Viễn. Vậy mà khi đến nơi lại bị một tên du thủ du thực làm khó dễ, nhưng anh chẳng thể nói gì được. Đây là bạn học của Chu Hoành Viễn, xem như cũng là đàn em của mình; hơn nữa, anh là người ngoài, chẳng có lý do gì để họ phải đối đãi tử tế với anh. Trình Dục mệt mỏi xoa xoa thái dương, tựa vào khung cửa, "Này cậu, xin cậu hãy nói cho tôi biết với. Đã ba tháng rồi tôi không liên lạc được với Chu Hoành Viễn, tôi thực sự rất lo lắng."
Trình Dục chạy đôn chạy đáo nguyên một ngày trời, bây giờ sức lực đã cạn kiệt, giọng nói trở nên yếu ớt, khi lọt vào tai người khác chỉ còn sự bất lực và tuyệt vọng. Nhưng Triệu Tĩnh đâu biết đồng cảm nghĩa là gì, hắn ta chỉ thấy buồn cười, "Mắc gì tôi phải nói cho anh biết? Ai biết anh có phải bọn buôn người muốn bắt cóc cậu ta không? Anh muốn đưa Chu Hoành Viễn đi đâu? Vào rừng sâu núi thẳm? Xuống hầm than đen xì? Hay là đưa lên giường anh?"
Trình Dục nghiến chặt răng, toàn thân run lên vì giận dữ, không chỉ vì bản thân mà còn vì Chu Hoành Viễn. Bây giờ Triệu Tĩnh đối xử với anh như thế này, vậy thì trong suốt một năm qua, hắn ta đã đối xử với Chu Hoành Viễn ra sao? Trình Dục vừa tức giận vừa đau lòng, tức vì sự vô liêm sỉ của Triệu Tĩnh, đau lòng vì Chu Hoành Viễn dù chịu uất ức nhưng lại không nói lời nào với anh.
Tính tình của Trình Dục vốn điềm đạm, hiếm khi nổi nóng với ai, nên dù bị sỉ nhục như vậy, anh vẫn không thể bật ra lời mắng chửi. Môi anh run rẩy hồi lâu, nhưng cuối cùng không thốt ra được tiếng nào. Triệu Tĩnh định đóng cửa, nhưng một cậu trai dáng thấp bé, ăn mặc chỉn chu từ trong phòng bước ra, nói, "Triệu Tĩnh cậu đừng gây sự nữa."
Triệu Tĩnh bĩu môi, đảo mắt, khi quay người đi còn lầm bầm, "Cậu nghĩ cậu là ai chứ?"
Vương Viễn tuy sĩ diện, nhưng cũng không muốn gây chuyện với Triệu Tĩnh. Cậu ta gãi nhẹ lên mũi, vờ như không nghe thấy lời mỉa mai đó. Cậu ta quay sang Trình Dục, nhẹ giọng nói, "Chào anh, Chu Hoành Viễn được cử đi du học theo diện học bổng toàn phần ở Đại học New York rồi. Đồ đạc của cậu ấy cũng đã chuyển hết đi, vài ngày nữa trường sẽ sắp xếp người khác vào chỗ của cậu ấy. Hiện giờ bọn em cũng không liên lạc nhiều với cậu ấy, chỉ có gửi email hoặc nhắn QQ thôi."
Vương Viễn nói rất chậm, như cố ý dành thời gian cho Trình Dục tiêu hóa những lời mình vừa nói. Dù vậy, Trình Dục vẫn không thể theo kịp nhịp điệu của cậu. Từng từ từng chữ anh đều nghe hiểu cả, nhưng khi ghép lại với nhau, anh lại chẳng hiểu gì hết, "Học bổng toàn phần? Đại học New York...?" Trình Dục lặp lại lời của Vương Viễn, như thể anh chưa nghe rõ, hoặc như đang tự lẩm bẩm với chính mình. Cơ thể cao lớn của anh nhanh chóng lộ ra sự rệu rã hơn cả lúc trước, cả người run rẩy, khiến Vương Viễn lo rằng anh sẽ ngã quỵ bất cứ lúc nào. Trong ánh mắt của Vương Viễn thoáng chút thương cảm, nhưng cậu vẫn vô thức khép hờ cánh cửa, ra hiệu như muốn tiễn khách. Nhưng Trình Dục không chịu rời đi. Anh vịn lấy khung cửa, cố gắng trấn tĩnh lại, hỏi lần nữa, "Cậu ơi, ý của cậu là gì?"
Vương Viễn lấy hết kiên nhẫn, lặp lại một lần nữa, "Chu Hoành Viễn được cử đi học ở Đại học New York theo diện học bổng toàn phần. Đồ đạc của cậu ấy cũng đã chuyển đi hết rồi." Nói xong, sợ Trình Dục không tin, cậu ta còn hất cằm về phía giường của Chu Hoành Viễn trong phòng, "Anh nhìn đi, chăn gối, sách vở, không còn thứ gì cả." Sau một giây, cậu bổ sung thêm, "Nếu anh vẫn không tin, cứ lên trang web chính thức của trường mà kiểm tra, hoặc xem thông báo của khoa. Dù sao, cứ ở đây anh cũng không đợi được Chu Hoành Viễn đâu."
Thắt lưng của Trình Dục khòm xuống vài độ, như thể đang cố tiêu hóa một bí mật mà ai ai cũng biết, hoặc như bị giáng một đòn nặng nề đến mức không còn sức để gượng dậy. Giọng nói của anh nhẹ bẫng như một chiếc lông vũ, lại như chiếc lá rơi cuối thu, "Cảm ơn cậu."
Khi Trình Dục quay lưng chuẩn bị rời đi, một người cao gầy đeo kính, dáng vẻ điềm đạm nho nhã chạy ra, nói, "Anh có muốn lấy email và nick QQ của Chu Hoành Viễn không?"
Trình Dục quay lưng về phía họ, không hề ngoảnh lại, chỉ khẽ đưa tay lên, vẫy nhẹ một cái, giọng nói khẽ đến gần như không nghe thấy, "Không cần đâu."
"Không cần nữa rồi."
Hết chương 63.
Tác giả muốn nói là: Chương tiếp theo sẽ là n năm sau nhé. Giờ tôi muốn tâm sự một chút về nhân vật Chu Hoành Viễn. Thực ra, ngay từ đầu, tính cách nhân vật này đã mang nét nham hiểm với xảo trá rồi, chỉ là cách đối nhân xử thế của Trình Dục đã vô tình ảnh hưởng và kìm nén bản ngã tối tăm này của hắn. Nhưng dưới những phồn hoa truỵ lạc của Bắc Kinh, mớ kiến thức hắn học được cùng với ảnh hưởng của bạn bè xung quanh đã đánh thức tham vọng đang ngủ yên bên trong hắn. Đã từng, hắn đã từng nghĩ rằng thứ mình muốn là được ở bên Trình Dục và sống một đời bình yên. Tuy nhiên, bản ngã thật sự của hắn đã khuất phục trước những hoài bão lớn lao hơn mất rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]