Trong bảy năm qua, anh luôn cố gắng học để quên đi những kí ức vềcô…nhưng mà cố mãi cũng chả thể nào quên được. Nó như muốn anh nhớ mãinhững kỉ niệm đó, không cho anh lẵng mất nó mãi mãi và mãi mãi…
********************
Tại sân bay Tân Sơn Nhất có một người con trai đang thu hút rất nhiều pháinữ. Anh mang khuôn mặt thờ ơ, lạnh lùng lướt qua từng dàn con gái vàbước lên xe oto. Nụ cười của anh đã chấm dứt ngay từ cái chết của cô vàtrở thành một con người lạnh lùng .
Bảy năm, đúng bảy năm anh đãkhông nhìn thấy nơi này rồi. Bảy năm anh chưa đến thăm cô lần nào, cứđến ngày này anh chỉ gọn ghẽ một mình đi uống rượu. Những kí ức đẹp đẽđó tưởng chừng không thể quên nhưng nó làm anh ngỡ chỉ xảy ra ngày hômqua.
Tiếng xe oto êm dịu trong con đường cao tốc. Anh đang bộc lộ một tâm trạng khó tả khiến người ta tò mò, ngay cả tài xế còn run cầmcập trước thái độ của anh. Anh cho xe dừng lại một cửa tiệm hoa lớn vàchọn mua một bó hoa hướng dương. Dù chỉ là từng chi tiết nhỏ cô thíchanh đều biết hết nên dĩ nhiên loài hoa cô thích anh là hiểu rõ.
Đúng là có tiền là có tất cả. Anh chỉ vung ví ra một phát là đường dài từsân bay đến nghĩa trang cũng nhanh chóng. Anh cầm bó hoa tiến thẳng vào…
Sau khi nhặt cỏ cho ba mình xong, cô phủi quần rồi xách túi bước đi…
Hai người đều có chung một số phận, một duyên phận, sợi dây gắn kết dù đãxa nhau thì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-sieu-quay-xuyen-khong/774619/quyen-1-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.