Bỏ mặc nó đang ngẩn tò he bên cạnh. Cô đứng dậy khỏi ghế , nhìn thẳngvào mặt nhỏ nói mà trong lòng rõ là đang cắn răng cắn lợi, vì sao? Rấtđơn giản , là vì ...( Bắp: Đọc lời thoại sẽ biết )
"Em tên VươngHàn Nhi, thưa trưởng phòng" - Vâng, lúc trước nhỏ còn gọi nhún nhường cô mà giờ đây cô phải hạ thấp mình xuống mấy bậc.
Nhận biết đượcnhân vật chính, nhỏ đưa đôi mắt kinh ngạc nhìn cô. Sau một hồi dò la,suy xét cuối cùng cũng rút ra được một kết luận là chả giống cái gì hết,ngoài cái tên và độ tuổi ,kể cả...giới tính.
"Được rồi ngồi xuống đi"- Nhỏ tìm ra được đáp án rồi nên cho cô ngồi xuống đấu chiến với nó.
Nó cũng đã khá hơn nhiều rồi , cơ mà khi cô ngồi xuống cái là y nhưrằng vặn cái vai cô lại hỏi :" Nhi, có phải là mày không?".
Chỉmột xíu,một xíu nữa thôi là cô sẽ ngất ngay cho mà coi. Nó đặt lên vaithôi thì sẽ không sao nhưng nó còn tặng thêm mấy chục cái lắc làm chođầu cô cứ quay vòng tròn như trái đất quay, may sao đến giâu chót nó lại dừng lại.
Cô tát hai cái vào mặt mình trấn tĩnh lại rồi nhìnnó :" Xin lỗi, mình không quen bạn từ trước"- Nói ra câu này, cô cũngphải dặn lòng mình biết bao. Cái đứa bạn thân nhất của mình đang ở đâymà không nhận thì nói gì nữa cơ chứ...
Đôi mắt nó hiện lên mộtnét buồn rầu. Cứ tưởng đó là cô nhưng xem ra không phải rồi. Đúng rồi,cô đã chết bảy năm về trước rồi cơ mà, bây giờ sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-sieu-quay-xuyen-khong/774620/quyen-1-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.