Quả nhiên là người IQ cao có khác! Tôi diễn đến thế mà vẫn nhìn ra sơ hở.
“Nếu nhà em không thiếu thốn, tại sao lại phải đi làm ở quán bar?”
“Ông chủ Phong thân mến.” Giọng nói tôi cao hơn, cố ý lộ ra một chút chế nhạo: “Dù nhà tôi tiền chất cao hơn núi đi chăng nữa, đó cũng không phải tài sản tôi làm ra. Tôi tự mình kiếm tiền, độc lập cuộc sống có gì sai hay sao?”
“Nhưng…”
“Huống hồ tôi kiếm đồng tiền trong sạch. Không bán thân bào tiền, công việc hằng ngày là pha chế, quản lý nhân viên, kiêm luôn nghiên cứu đồ uống.”
“…”
“Tôi đi học bartender, được cấp bằng hẳn hoi, ông chủ Phong chắc không coi thường nghề nghiệp của tôi đâu nhỉ?”
Tôi nhân lúc hắn lung lạc, không ngừng tuôn ra một tràng lý lẽ. Cuối cùng hắn cũng xuôi xuôi theo: “Những chỗ đó phức tạp. Em đừng đi làm nữa.”
Làm như có mỗi hắn biết vậy? Tôi làm ở đó gần sáu năm trời, phức tạp cỡ nào tôi còn không rõ hay sao?
“Tôi biết rồi. Mà khoan, anh về phòng ngủ đi, tôi muốn ngủ.”
Tôi đuổi người, hắn còn lắm mồm hỏi vớ vẩn nữa thì tôi không biết chống chế thế nào đâu. Bảy năm không gặp lại, ngoài việc cao hơn, đẹp trai hơn, giàu có hơn, hắn còn mặt dày nữa.
Phong Hiểu Hàn hôn tôi, đuổi thế nào cũng không đi. Nụ hôn từ dịu dàng đến cuồng nhiệt, bàn tay kia cũng không an phận xoa nắn khắp cơ thể. Tôi nhớ lại cơn đau đêm qua mà nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-meo-cua-anh/2947815/chuong-43.html