Tôi bò dậy muốn giữ chăn nhưng Phong Hiểu Hàn nhanh lẹ mang chăn đặt qua ghế. Tôi bất lực nằm xuống, ôm gối, tiếp tục khóc.
“Sao lại khóc nhiều thế? Còn đau hả?”
“Không liên quan tới anh.”
“Sao mà không liên quan, đêm qua là anh không tốt.”
“…”
Còn dám nhắc? Nhắc nữa tôi cắn lưỡi chết cho hắn xem!
“Dậy ăn chút gì đi. Ngoan!”
Hắn dỗ dành tôi như một đứa trẻ, sự dịu dàng tỉ mỉ này khiến tôi không quen. Đêm qua hắn rất hung dữ, lại còn mạnh bạo cưỡng ép tôi. Bây giờ hối hận à?
Có hối hận cũng vô ích. Thân thể tôi đâu quay về vẹn nguyên như ban đầu được. Tôi ấm ức, nằm im không nhúc nhích. Hắn bước đến, chẳng tốn bao nhiêu sức đã nâng tôi ngồi dậy, xoa đầu tôi: “Đừng giận mà. Ăn chút gì đi, nhé?”
“Anh cút đi!”
“Được, được, em ăn xong anh sẽ cút.”
“Cút liền cho tôi! Cút càng xa càng tốt!”
“Xin lỗi.”
Hắn ôm lấy tôi, không biết vì sao tôi muốn gào khóc lên. Và cuối cùng tôi khóc thật! Không chỉ bởi chuyện đêm qua, tôi gom hết ấm ức bảy năm nay, khóc một lần cho thỏa. Tôi đau lắm! Thân thể, trái tim, đều đau muốn chết đi!
“Có phải còn đau không? Hay… anh đưa em đi khám nhé?”
Còn muốn đi khám mấy chuyện này ư? Hắn muốn tôi bị người ta cười nhạo suốt đời mới vừa lòng hả dạ đúng không?
“Khám cái đầu anh ấy!”
Cổ họng tôi hơi đau, chắc là do tối qua gào to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-meo-cua-anh/2947819/chuong-42.html