🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bên trong bếp, Bánh cookie hình trái tim nóng hổi vừa mới ra lò, được các cô hầu trẻ chuẩn bị kỹ lưỡng, phủ nhân socola lên bánh, cô hướng mắt qua mấy cô hầu hí hửng, chuẩn bị tặng cho anh chàng bác sĩ. (T)

Bé Mary vươn ngón tay nhỏ nhắn búp măng kéo vạt áo của cô.con bé nũng nịu."Chị ơi em muốn ăn cơm chiên trứng"

Cô bế con bé lên đặt xuống ghế. "Em chờ chị một chút ha

Dylan tiến tới ngồi xuống ghế gác tay lên bàn."Cô hãy làm cho tôi một phần như Mary"

Cô vào bếp làm cơm chiên trứng hai phần, đặt xuống bàn.Dylan quan sát món này thật tầm thường, sao hai đứa nhỏ lại thích ăn, phải ăn thử mới được.Anh ta ăn một ít hai mắt mở to cũng khá quá đó chứ.

Cô lấy socola đưa đến cho bé con"Chị tặng Mary"

Bé con vui mừng cầm lấy socola."Chị tặng cho em sao, anh Mio mà thấy chắc ghen tị mắc thôi"

Dylan hướng mắt qua.Cô ấy dịu dàng chu đáo nên bọn trẻ mới thích cô ấy đến thế.

Cô cầm hộp bánh thoáng buồn.Mình rất muốn tặng bánh cho Vỹ Tường, nhưng mà anh ấy lại không có ở đây, nếu có một điều ước mình muốn gặp anh ấy..

Cô lang thang trên hành lang, Tiếng gọi của các cô hầu ở phía trước."Anh bác sĩ hãy nhận quà của em nha"

Giọng cô gái tranh nhau."Cả em nữa"

Cô thầm nghĩ không biết mặt mũi anh bác sĩ như thế nào, mà khiến các cô gái say' như điếu đổ, Cô tò mò tiền tới.

Bà quản gia lên tiếng gọi."Cô đi đâu vậy? cô chủ nhỏ đang tìm cô kìa"

Cô quay lại."Tôi đi ngay"

Bà ấy đi về hướng các cô gái đang vây quanh Vỹ Tường, bà ấy nâng kính lão giọng cau có. "Đây không phải là nơi các cô hẹn hò, mau đi đi việc"

Các cô hầu hốt hoảng cúi đầu vội vàng đi mau. Vỹ Tường thở phào nhẹ nhõm, định quay người bỏ đi thì cô ta gọi lại.

"Này anh, khoan đi đã tôi có việc muốn nói, Anh phải biết tới đây vai trò bác sĩ, không được tự ý gần gũi với các cô hầu, nếu tôi biết được tôi sẽ đuổi anh ngay"

Anh gật đầu."Tôi hiểu rồi"



Anh chậm rãi đi tới, Mình thật sự là không thể nào tìm được cô ấy, trong ngôi biệt thự rộng lớn này, em bây giờ đang ở đâu?làm sao để anh tìm thấy em đây?

Mary từ phía sau chạy tới."Bong bóng của em, mắc vào cây cao, anh lấy giúp với"

Anh mỉm cười."Được chứ, thưa cô chủ"

Anh đi theo Mary tới một cây xanh khá cao,Cô bé Mary chỉ tay về phía trên cao.

""Chị ơi, mau xuống đi có người lấy bong bóng rồi"

Anh bước tới cây thang, bóng lưng cô gái trong bộ váy trắng, đang vươn tay tới bong bóng.

"Này cô, cứ để tôi giúp cho"

Tiếng tim Cô đập mạnh là tiếng Vỹ Tường, Cứ như đang ngủ mê vừa tỉnh giấc không biết phải sự thật hay hông, cô quay đầu lại lòng ngập tràn hạnh phúc đúng là anh ấy rời, cô nóng lòng vội bước xuống hụt chân anh ôm lấy lại.

"Là em thật rồi"

"Sao giờ anh mới tới, em trông anh nhiều lắm"

Hai tia mắt nhìn nhau mừng rỡ khôn xiết.Bé Mary nghiêng đầu nhìn hai người, giọng bé con ngọng nghịu hỏi."Anh và chị ó quen nhau sao?"

Vỹ Tường nhỏ giọng."Ở đây có nhiều người lầm"

Cô lắc đầu."Hông có, đây là lần đầu tiên gặp nhau"

Anh cười gượng"Phải đó, anh và cô ấy chưa bao quen biết"

Bé Mary lắc đầu nhịp chân, hai má phồng lên, tỏ vẻ chững chạc chỉ tay về phía Vỹ Tường."Em hông tin đâu, em cảm giác hai anh chị quen với nhau"

Con bé ôm chặt lấy cô "Em sẽ hông để cho ai đưa chị ấy đi, anh không được nhìn chị ấy nữa"

"Được rồi anh không nhìn cô ấy nữa em hài lòng chưa cô chủ nhỏ" Anh dứt câu cầm lấy bong bóng hướng về phía lên cây thang vừa lướt qua cô, anh thì thầm với cô.



"Hẹn gặp em ở sau vườn hoa phía bên hồ nước"

Mặt trời bắt đầu lặn xuống, mặt trăng treo lên cao, phía sau vườn hoa phía bên hồ khá vắng vẻ, toàn là rừng cây tiếng cảm giác có hơi rợn người, vài cơn gió lành lạnh làm cô hơi run lên.

Anh từ phía sau lấy áo khoác đắp lên hai vai."Em chờ anh có lâu không, anh khó khăn lắm mới tìm ra nhiều cách xin ở lại đây vào buổi tối"

"Hồng lâu lắm."

Anh cầm tay cô."Em ở đây họ có bắt nạt hay đối xử không tốt với em không"

Cô ôn hòa bảo."Ở đây tất cả mọi người đều đối xử với em rất Xin lỗi em biến mất làm anh lo lắng cho em lắm"

"Phải đó, nên vì vậy sao này em đi đâu anh cũng phải đi theo bảo vệ em, mọi lúc mọi nơi để tránh kẻ xấu"

Cô dịu dàng cười."Vậy anh là chàng vệ sĩ riêng của mình em rồi"

Anh hôn nhẹ lên mắt cô."Anh lo cho em nhiều lắm, cuối cùng chúng ta lại gặp nhau,Người trong biệt thự này, không muốn cho anh gặp em, anh cải trang mới vào được đây"

Cô lo âu."Vì vậy mà anh nhuộm tóc màu nâu? suýt em hông nhận ra được? làm cách nào họ mới cho em trở về nhà đây?"

"Em đừng lo, Anh nhất định tìm cách đưa em ra ngoài"

Cô lấy hộp bánh đưa lên"Tặng Anh, vì hôm nay là Valentine"

Vỹ Tường mở hộp quà lên, dòng chữ viết bằng kem tươi, Mong được gặp lại nhau, anh xúc động không nói nên lời.

Cô ngại ngùng bảo."Em tưởng là không gặp được anh nên mới viết vào đây,không ngờ cuối cùng anh đã tới trước mặt em, khiến em vui lắm"

"Hôm nay Valentine mà anh không có chuẩn bị quà gì cho em, anh xin lỗi" Anh lấy trong túi đeo chéo ra một cuốn sách, xé một trang rồi xếp nó lại thành một bông hoa hồng.

"Tặng em, Sau này trở về anh sẽ bù lại bằng một bó hoa hồng thật lớn"

Cô cầm lấy bông hoa hồng bằng giấy.."Không cần đâu em chỉ cần đóa hoa hồng này là đủ rồi"

Anh trìu mến nhìn cô vươn tay tới chạm vào mặt cô dịu dàng hôn, nụ hôn cho sự mong chờ gặp lại nhau, tình yêu là thứ khiến người ta bị mê hoặc cũng là thứ làm người phải khóc và cười thật nhiều...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.