Cô cùng bé Mary ngủ ngon một giấc tới sáng sớm hôm sau. Cô trở về phòng thay bộ đồ khác, Bà quản gia tới gặp cô.
"Ông chủ gọi cô tới"
Cô tới trước mặt anh ta, lòng cô thấp thỏm, Anh ta lên tiếng."Sức khỏe cô thế nào?"
"Đã bình phục rồi"
"Cô còn nhớ chuyện xảy ra đêm hôm đó không?
Giọng cô suy tư."Tôi chỉ nhớ có hai kẻ muốn bắt cóc tôi, đem bán cho bọn buôn người, có phải anh đã mua tôi từ bọn buôn người?"
Anh ta trầm tư một hồi.Vậy là cô ấy tưởng mình đã mua cô ấy về, đều mình không ngờ cô ấy lại thân thiết với Mio và Mary đến thế,đã lâu rồi không thấy hai đứa nhỏ nhà mình vui đến vậy.
Cô rụt rè hỏi."Tôi có thể chuộc thân được hông? tôi sẽ liên hệ với người nhà trả tiền cho anh" (1,
Anh ta gắng nhịn được cười, cô gái này thật thú hết sức."Cô có trả bao nhiêu tiền, tôi nhất quyết không chấp nhận, tôi mua cô về để chăm sóc cho hai đứa nhỏ nhà tôi"
Cô chết trân vậy làm sao đây? mình đã liên lạc với Vỹ Tường liệu anh có thể đưa mình đi hay hông?
Anh ta thì thầm vào tai bà quản gia, khi bà ấy nghe xong gật đầu."Được, tôi sẽ làm theo những gì ông chủ nói"
Bên ngoài cánh cổng biệt thự. Vỹ Tường đứng trước mặt cầm điện thoại đưa hình ảnh của cô cho nữ hầu xem."Xin hỏi cô có thấy cô gái trong hình không?"
Cô ta phân vân chưa mở lời, thì bà quản gia bước tới lên tiếng"Xin lỗi, ở đây không hoan nghênh người lạ mặt,anh thông cảm"
Bà quản gia cho người đóng cánh cổng lại, bước vào trong cô hầu đi theo, Tứ nay có kẻ lạ mặt tới đây đừng cho họ vào trong biệt thự" (D
"Hai cô cậu chủ chua bao giờ vui vẻ nhiều đến thế, cho nên bằng mọi giá không để ai đưa cô ấy đi. Cô Trà My từ bây giờ đừng để người ngoài tiếp xúc với cô ấy rõ chưa?"
Cô Trà My đáp."Dạ"
Bên ngoài cánh cổng Vỹ Tường quay người bước đi qua con đường mòn ven rừng tới chiếc xe màu đỏ phía trước, vào trong xe Anh Kiệt lên tiếng hỏi.
"Anh, có tìm được cô Thiên Ân không vậy?"
Vỹ Tường thở dài."Người trong ngôi nhà đó đều nói không có cô ấy ở đây, như Thiên Ân đã gửi Email là đang ở đây, chắc chắn họ đang che giấu cô ấy"
Anh Kiệt đáp"Em được biết một tin, chủ nhân biệt thự này, đang tìm bác sĩ khoa nhi, hay là chúng ta giả làm bác sĩ vào trong đó"
Vỹ Tường gật gù."Quyết định vậy đi"
Vỹ Tường lái xe vòng ra đường lớn về lại thành phố, trở về nhà ngồi xuống ghế một nhân viên Make-up đến cắt tóc thay đổi kiểu tóc, hy sinh mái tóc đen nhánh nhuộm thành màu tóc nâu hạt dẻ đeo kính bác sĩ lên trông anh khác hẳn.
Anh nhờ vài bác sĩ dạy thêm kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, trong vòng ba ngày học hết các sách y khoa bệnh thường gặp trẻ em, bắt đầu tiến vào ngôi biệt thự lớn nằm khuất trong rừng sâu....
Cô Trà My ở phía trước dẫn đường Anh đi theo phía sau liếc mắt quan sát xung quanh, cô ấy đang ở đâu đây.
Trà My ngừng lại một căn phòng mở rộng cánh cửa. "Đây là phòng cô chủ nhỏ Mary"
Anh tiến vào không thấy bóng dáng ai, Vài viên bi bay tới vào chân anh, cô bé nhảy từ trong cánh cửa. "Cái đồ xấu òm, sao dám vào trong phòng em"
Anh mỉm cười."Anh là bác sĩ được ba em gọi tới khám sức khỏe của em"
Bé Mary cầm lấy mấy viên kẹo đưa lên."Vậy anh ăn kẹo với em được hông"
Anh cầm lấy mấy viên kẹo."Em vừa mới mọc răng không nên ăn nhiều đồ ngọt, sau này sún răng xấu lắm"
Bé con phồng hai má lên. "Anh không dễ thương nhưng chị ấy chút nào"
Anh khom người xoa đầu con bé."Chị ấy mà em nói là ai vậy?"
Con bé khoang hai tay lại, nhìn hướng khác "Sao em phải nói cho anh biết"
Anh thầm nghĩ có khi nào là cô ấy hay không? con bé này chắc là đứa trẻ, được cô ấy nhắc đến trong tin nhắn.
"Em có muốn chơi với anh không?"
Bé Mary gật đầu."Chơi trốn tìm với em nha"
Bên trong gian bếp biệt thự.Cô đang phụ làm món bánh táo, cô hầu mặt tàn nhang lên tiếng hỏi.
"Cô biết không? bác sĩ tư đến khám cho cô cậu chủ, đẹp trai quá tôi nghĩ ông chủ đã đẹp trai rồi, mà anh bác sĩ còn đẹp hơn thế nữa"
Cô ngó qua."Bộ đẹp lắm sao?"
Cô Thanh."Anh ấy đã tới đây hai ngày rồi, Bộ cô chưa thấy mặt anh ấy sao?"
Cô lắc đầu"Lần nào anh bác sĩ tới, Cô Trà My đều kêu tôi đi làm việc, nên tôi không gặp được anh ta"
Bà quản gia bước tới nghiêm nghị báo."Làm việc không lo đừng có nói chuyện tào lao nữa"
Các cô hầu bước nhanh đi làm việc,cô vừa cắt táo vừa nghĩ, Anh bác sĩ đó không biết đẹp ngang ngửa với Vỹ Tường không nhỉ?
Cô bưng bánh táo vừa mới nướng ra lò, đi dọc hành lang thấy vóc dáng thoáng qua, cô cảm giác rất giống Vỹ Tường, cô vội vã đi đến thì Cô Trà My gọi lại.
"Bánh táo đã có, sao không đem vào cho cậu chủ nhỏ cô định đi đâu vậy?"
Cô quay lại đáp." Dạ"
Cô trầm ngâm chắc là không phải anh ấy, vì màu tóc anh ấy màu đen, còn người này tóc nâu chắc là anh bác sĩ mà cô Thanh đã nhắc tới.Cô bưng khay bánh táo vào phòng Mio đặt xuống bàn.
Cậu chủ nhỏ, mời cậu ăn bánh"
Bé Mary chạy nhanh vào đóng cửa lại.Bé con đưa tay lên miệng."Suỵt...em đang tơi trốn tìm với anh bác sĩ, xém chút nữa là bị anh ấy bắt được rồi"
Mio lại gần."Em suốt ngày chơi mấy trò vô vị"
Tiếng bước chân tới gần cánh cửa, Bé Mary xua tay." Anh bác sĩ đuổi tới rồi"
Con bé kéo tay cô và Mio trốn xuống gầm giường.
Tiếng mở cửa thì dừng lại ở đó. Chỉ có tiếng cô Trà My phát ra."Anh bác sĩ, ông chủ tôi muốn gặp anh"
Tiếng bước chân vòng ra ngoài. Cô và hai đứa nhỏ chui ra ngoài gầm giường,
Mình cảm thấy anh bác sĩ đó tạo cho mình cảm giác quen thuộc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]