🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bên trong khu vườn bao bọc bởi những bông hoa Tulip đỏ, tỏa hương thơm ngào ngạt, bên chiếc bàn gỗ sồi trắng, bé con cầm con búp bê đưa cho cô.

"Chị sẽ đóng vai búp bê Mami, còn búp bê sư tử này sẽ là anh Mio, còn em là búp bê barbie"

Cô bé cầm búp bê lên giọng"Mami ơi, Anh Mio không muốn tơi với con"

Cô mỉm cười."Mio, còn làm anh thì phải chơi với em, hông được làm lơ với Mary bé bỏng dễ thương như thế"

Cô bé ngơ ngác."Chị nói chuyện giống như Mami"

"Vậy à?" Cô ngạc nhiên.

Cô bé ủ ê."Có một hôm Mami và Daddy cãi nhau rất to,Mami xách vali ra khỏi nhà, em đã gắng kêu Mami lại. Nhưng Mami phớt lờ đi cứ thế mà bỏ em đi mất, em muốn gặp Mami em nhớ Mami lắm"

Cô bé dịu mắt."Ba, nói là không được khóc, thiên thần sẽ không yêu đứa trẻ khóc nhè, nhưng mà em nhớ Mami lắm"

Cô xoa cái đầu tròn trịa bé con,thảo nào trông con bé cô đơn lắm"Nếu khóc ra thoải mái hơn thì em cứ khóc, thiên thần luôn yêu những đứa trẻ biết nói lời thật lòng"

"Em có muốn làm bạn với chị hông, sao này chị sẽ chơi cùng em"

"Dạ muốn" con bé chùi nước hít mũi lên.

Mặt trời đứng bóng, nắng chiếu vàng rực rỡ, Tới buổi dùng cơm trưa tại phòng ăn, Bà quản gia cho cô hầu bưng rất nhiều món pháp.

"Cậu chủ, Cô chủ, mời dùng bữa"

Ánh mắt của hai đứa trẻ, dường như không hứng thú với món ăn trước mặt, chúng phớt lờ đi trông thấy.

Cô thắc mắc."Sau hai em hông ăn vậy? nếu ăn ít quá sau sẽ hông phát triển được đâu"

Mio ánh mắt khó chịu."Chị thật vớ vẩn, khi lo lắng cho người khác"

Cô chỉ tay vào mặt mình mà hỏi."Chị vớ vẩn sao?"

Bé Mary yếu xìu."Em rất muốn mau lớn đi tìm Mami, nhưng mà em hông thích ăn mấy món này"

Cô mỉm cười."Vậy em có muốn ăn món chị nấu hông nè, chị làm cơm chiên trứng cho em ăn ha, ngon hết xẩy luôn"



Mary hô." Dạ, được em muốn ăn thử"

Cô vào trong bếp cho trứng vào chảo, cùng với cơm trắng xảo đều lên, đem ra một đĩa cơm chiên trứng nóng hổi, bốc mùi hương thơm con bé chu mỏ hít hít cái mũi.

"Trông ó vẻ ngon đấy"

Con Bé Mary ăn thử một muỗng, hai mắt nó rạng ngời lên trong thấy."Ngon quá đi"

Mio tò mò."Thật không đó"

Thằng bé ăn một muỗng, "Cũng tạm, này chị gái vớ vẩn, có thể làm thêm một đĩa nữa được không?"

Cô nở nụ cười gượng, cái thằng bé này sao nó cứ gọi mình vớ vẩn vậy, món

cơm chiên trứng của mình, ai cũng khen ngon, vậy mà nó nói chỉ tạm, rõ ràng đang che giấu cảm xúc thật.

"Được. các em muốn ăn thêm chị sẽ làm"

Mio ánh mắt ngượng ngùng."Này chị vớ vẩn, một lát ăn xong có muốn chơi game với em không hả?"

Cô gật đầu."Chị sẽ thắng em cho coi"

Mio quạu."Chị vớ vẩn, còn lâu mới thắng nổi em"

Tiếng xì xầm bàn tán mấy cô hầu gái."Cô chủ và cậu chủ kén ăn nhất.

"Tới bà chủ còn ở đây phải chịu thua vậy mà cô ấy có thể dỗ dành được, phải báo ông chủ một tiếng"

Trời tối dần Cô quay lại căn phòng của mình, ngồi xuống ghế dựa nhìn ra bầu trời sao, bây giờ chắc là Vỹ Tường lộ lắng cho mình lắm làm cách nào trở về bây giờ.

Tiếng đồng hồ tích tắc kim chỉ 21 giờ. Bất ngờ hai cô hầu gái kéo cô ngồi dậy. Khiến cô vô cùng sợ hãi. "Các người định làm gì tôi thế"

"Ông chủ Dylan muốn gặp cô"

"Để tôi tự đi, hông cần phải lôi tôi như tội phạm"

Vào phòng sách trên tầng hai, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, trong áo sơ mi trắng nước da trắng ngần đôi mắt sâu thẳm mái tóc vàng óng. Ánh mắt lạnh lùng làm cô thấy ớn lạnh,anh ấy là người mua mình về đây sao?

"Nói tại sao? làm cách nào hai đứa trẻ nghe lời cô? tôi đã làm nhiều cách chúng cũng không vui, Có phải cô dù bùa chú mê hoặc bọn trẻ"



Dylan tiến tới áp sát, cầm súng chĩa vào trán cô lùi lại phía sau, anh ta cứ tiến tới uy hiếp."Nói mau" (7)

Cô hoang mang mình phải nghĩ cách. Không ai là không thích được khen ngợi,Cô nở nụ cười nịnh nọt.

"Ông chủ bình tĩnh, ông có mái tóc vàng óng mượt như mật trời, đẹp trai như vậy không nên cầm súng chĩa vào người khác thế chứ"

Dylan cười thầm trong cô ta dẻo miệng thật, Anh ta buông súng xuống. Vậy cô nói đi?"

"Tôi hông có dùng bùa chú gì cả, tôi chỉ chơi với bọn trẻ thôi hà, có lẽ vì chúng ít có bạn bè cùng chơi, nên bọn trẻ trở nên cô đơn nên thích chơi với tôi thôi hà"

Dylan trầm ngâm, thật sự thì từ ngày ly hôn mình đã lao đầu vào công việc để tìm quên mọi thứ, mà bỏ quên hai đứa nhỏ đang chịu sự cô đơn...

Tiếng mở cửa bé Mary dịu mắt ngáp dài." Ba vừa về tới nhà là ồn ào, làm con ngủ hông được"

Con bé thấy anh ấy chĩa súng vào đầu cô, bé con chạy nhanh tới ôm chầm lấy cô"Hồng được ăn hiếp chị ấy"

Anh ấy giấu cây súng đi, dịu dàng bế bé Mary lên.

"Làm gì có ba con, hiền lành làm sao ăn hiếp được ai, Con ở nhà có ngoan không nào? ba có mua rất nhiều quà cho con, Hôm nay Mary có muốn ngủ với ba không nè"

Bé Mary véo nhẹ cái mũi anh ta."Hôm nay con muốn ngủ với chị"

"Hả???" Anh ấy ngây ra.

Con bé đưa tay lên hướng về phía cô"Em muốn chị ấy bế"

Con bé vươn tay ra mong muốn cô bế, Ánh mắt anh ta nhìn cô như thú dữ, ớn lạnh quá Cô đưa tay lên đón lấy con bé.

"Chị đưa em về phòng ha

Cô bé Bé con trở về phòng, Cô để con bé xuống giường cô nhìn quanh căn phòng, trang trí hoa tiết hoa văn màu hồng nhạt, Con bé lục lọi chiếc tủ bên đầu giường lấy ra cuốn sách

"Chị kể truyện cổ tích, cho em nghe nha chị"

Cô chợt thấy chiếc điện thoại trên bàn, Cô lên tiếng. "Mary, em có thể cho chị mượn điện thoại được hông? chị nhớ người nhà muốn gửi tin nhắn cho người thân"

Bé Mary đáp."Được ạ"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.