Tiếng gõ cửa kính trước cánh cửa ban công, cô mở nhẹ cánh cửa kính, Vỹ Tường đứng trước mặt cô nở nụ cười.
"Anh phải tránh nhiều tai mắt của mấy có nữ hầu, mới tới được đây không ngờ muốn gặp em lại mệt mỏi như vậy"
Cô nhìn chằm chằm vào tay áo sơ mi anh, cô nhíu mày giọng hắn học."Em lại thấy anh ở đây được nhiều, cô yêu thích lắm đó, đến nỗi trên áo có dấu son này"
Anh ngớ người nhìn qua tay áo, giọng anh phân trần."Em đừng nghĩ bậy chắc là do mấy cô hầu bám riết đụng trúng thôi"
Cô hắn học nhéo vào tai"Anh đó nha, đụng chạm nhiều cô lắm hả?"
Anh than."Đau.."
Cô buông tay ra, nhìn thấy anh tủm tỉm cười.Cô tròn mắt ngạc nhiên."Anh không đau sao? còn lại cười"
Vỹ Tường vòng tay ôm lấy cô vào trong lòng."Tại vì có ai đó đang ghen, nên anh biết em yêu anh nhiều như thế nào"
Cô dịu dàng cười."Dạo này công ty thế nào rồi?"
Anh đáp."Tên Trịnh Phát, lại mở họp báo nói em mất tích nhiều ngày liền, muốn lên tiếp quản công ty, may là anh phát một đoạn Video qua điện thoại.
"Bọn phóng viên thấy rõ em vẫn bình an, phóng viên tạm thời tin tưởng. Anh nghĩ công ty không thể nào vắng mặt em mãi được."
Cô gật đầu."Em biết"
Tiếng gõ cửa phòng, Anh nắp vào một góc, cánh cửa mở ra, Trà My cúi đầu chào."Ông chủ cho gọi cô tới."
"Tôi tới ngay"
Cô đến trước cửa phòng, thấy vài người đàn ông mặc vest lịch lãm chắc là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-mao-danh/3744195/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.