🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tiếng gõ cửa kính trước cánh cửa ban công, cô mở nhẹ cánh cửa kính, Vỹ Tường đứng trước mặt cô nở nụ cười.

"Anh phải tránh nhiều tai mắt của mấy có nữ hầu, mới tới được đây không ngờ muốn gặp em lại mệt mỏi như vậy"

Cô nhìn chằm chằm vào tay áo sơ mi anh, cô nhíu mày giọng hắn học."Em lại thấy anh ở đây được nhiều, cô yêu thích lắm đó, đến nỗi trên áo có dấu son này"

Anh ngớ người nhìn qua tay áo, giọng anh phân trần."Em đừng nghĩ bậy chắc là do mấy cô hầu bám riết đụng trúng thôi"

Cô hắn học nhéo vào tai"Anh đó nha, đụng chạm nhiều cô lắm hả?"

Anh than."Đau.."

Cô buông tay ra, nhìn thấy anh tủm tỉm cười.Cô tròn mắt ngạc nhiên."Anh không đau sao? còn lại cười"

Vỹ Tường vòng tay ôm lấy cô vào trong lòng."Tại vì có ai đó đang ghen, nên anh biết em yêu anh nhiều như thế nào"

Cô dịu dàng cười."Dạo này công ty thế nào rồi?"

Anh đáp."Tên Trịnh Phát, lại mở họp báo nói em mất tích nhiều ngày liền, muốn lên tiếp quản công ty, may là anh phát một đoạn Video qua điện thoại.

"Bọn phóng viên thấy rõ em vẫn bình an, phóng viên tạm thời tin tưởng. Anh nghĩ công ty không thể nào vắng mặt em mãi được."

Cô gật đầu."Em biết"

Tiếng gõ cửa phòng, Anh nắp vào một góc, cánh cửa mở ra, Trà My cúi đầu chào."Ông chủ cho gọi cô tới."

"Tôi tới ngay"

Cô đến trước cửa phòng, thấy vài người đàn ông mặc vest lịch lãm chắc là người quyền quý, họ đang trò chuyện với anh ta nên cô không dám vào trong.Gương mặt cô lộ rõ sự e ngại, không biết anh ta là người như thế nào.

Tiếng động bên ngoài phát ra Anh liếc mắt qua rồi lên tiếng." Là cô sao mau vào đi"

Cô vào trong, mấy người đàn ông mỉm cười cúi đầu chào."Thôi hẹn gặp anh vào vài ngày sau"

Bóng dáng họ rời khỏi. Cô chầm chậm lên tiếng.



"Anh gọi tôi tới, có việc gì hông?

Dylan rời khỏi ghế tới gần cô, giọng anh ta khá ấm áp. "Mấy hôm nay nhờ cô chăm sóc hai đứa nhỏ nhà tôi chắc cô vất vả lắm, cô có mong muốn đều gì, trong khả năng của tôi có thể làm giúp cô"

"Anh cho tôi về nhà được hông?"

Anh bắt chợt trầm giọng xuống"Cô muốn đi sao, đều đó không được Bé Mary sẽ buồn nếu thiếu vắng cô"

Giọng cô bức xúc."Sao anh hỏi tôi, mong muốn điều gì"

Dylan trầm giọng. "Tôi thế làm là tăng lương cho cô, hoặc tặng món quà mà cô thích, Nếu được tôi trả giá cao mong cô ở lại đây với hai đứa nhỏ"

Mấy cô hầu tử bên ngoài đi vào đứng xếp hàng trước mặt cô, trên tay nữ hầu cầm hộp trang sức một một món trông đó không là kim cương, thì là đá Ruby lấp lánh. Dylan thầm nghĩ không có phụ nữ nào, cưỡng lại được trang sức lộng lẫy này.

"Nếu cô ở lại, số trang sức này sẽ là của cô"

Cô bực bội, anh ta nghĩ mình là loại người gì, bán rẻ lương tâm vì những trang sức này"Cái tôi cần là về nhà, tôi rất nhớ người thân của mình, tôi muốn về gặp họ" (1)

Anh ta trầm mặt."Đừng nói nữa tôi không chấp nhận đâu, cô không được rời khỏi đây"

"Mau đưa cô ấy về phòng"

Mấy cô hầu đưa Cô quay lại phòng, Cô thở dài một hơi cuối cùng cuộc nói chuyện không được gì anh ta không cho phép mình ra khỏi đây.

Anh hỏi"Thế nào anh ta có đồng ý với điều em nêu ra không?"

Cô im lặng lắc đầu, nhìn anh bùi ngùi."Hóa ra hai đứa trẻ đó là con anh ta làm em cứ tưởng'

Vỹ Tường hiểu mọi chuyện cầm lấy tay cô."Hay là chúng ta bỏ trốn đi, Anh đã lên phương án, Anh Kiệt thông qua máy tính làm nhiễu loạn camera, phá hoại chuông chồng cháy làm họ phân tâm, chúng ta nhân thời cơ ra khỏi đây"

Cô do dự, có mau quá không mình còn chưa từ biệt với hai đứa trẻ, nhưng ở lại đây thì mẹ và em trai lo lắng cho mình thêm.

"Được"

Tiếng gõ cửa phòng vang lên. Vỹ Tường vội vàng núp sau cánh cửa ban công, Cô ra mở cửa Anh ta đi tới trước mặt cô.



"Anh tới đây có việc gì không?"

Dylan lạnh lùng không tỏ thái độ chậm rãi bước vào trong ngồi xuống ghế, giọng anh ta đầm ấm nhẹ nhàng.

"Nếu cô muốn về nhà đến thế, tôi sẽ cùng về với cổ"

Cô mở to mắt sao tự nhiên lại muốn về nhà cùng với mình. Cô thắc mắc hỏi."Anh nói gì tôi hông hiểu"

Anh ta ôn tồn bảo."Nếu muốn giữ cô lại, chỉ có một cách nữa là, tôi sẽ làm người nhà của cô"

"Ý anh là..??"

Dylan đứng dậy đi tới cầm lấy tay cô, giọng anh ta trìu mến."Cô hãy làm người của tôi, làm mẹ của mấy đứa nhỏ"

Vỹ Tường siết chặt tay."Không thể nào!"

Dylan nhìn qua hướng cánh cửa ban công.anh ta lên tiếng hỏi."Anh là bác sĩ tư mà tôi thuê về? rốt cuộc hai người có quan hệ như thế nào?"

Cô đẩy anh ta ra, bước tới gần Vỹ Tường."Đây là, hôn phu của tôi, anh ấy cải trang vào đây đi tìm tôi"

Anh ta chết trân một chỗ. Vỹ Tường cầm tay cô đi nhanh ra ngoài, các vệ sĩ vây quanh không cho hai người họ rời đi, Bé Mary chạy tới khóc lên.

"Chị ơi, đừng bỏ em mà"Cô hầu ôm bé Mary lại.

Ánh mắt Cô đầy ải ngại."Cho chị xin lỗi bé Mary và Mio, Chị phải trở về nhà người thân của chị đang chờ đợi"

Các bảo vệ cầm cây xông tới, Anh xoay người né tránh, tung đòn đánh trả lại liên tục,Anh ta bước đi tới lên tiếng.

"Hãy để hai người họ đi đi"

Bà quản gia hỏi."Ông chủ để họ đi như vậy sao?"

Dylan không nói thêm nữa cứ để cô ấy đi sớm hay muộn chúng ta lại gặp nhau, anh ta nghiêng đầu ra hiệu cho các vệ sĩ lui ra.

Cô thắc mắc, sao tự nhiên anh ta để cho mình đi dễ dàng như vậy? bây giờ không phải là lúc nghĩ ngợi đi trước tính sao...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.