Bà Hạnh Phương và Thái đi tới phía sau bụicây liền nhìn thấy Yến Vy nằm ngất xỉu trên mặt đất, vội vã chạy tới xốc côlên. Lúc này lưng áo Yến Vy và tóc cô ướt như người đội mưa. Thái đưa tay lênmũi Yến Vy thì biết cô vẫn còn thở, cả hai không hề phát hiện Yến Vy chỉ nhắmmắt, hoàn toàn chưa bị mất đi ý thức. Trong lòng bà Hạnh Phương đột nhiên trở nênnổ tung khi nhìn đến chân trái của Yến Vy. Mặt bà ta trở nên xanh mét, gấp gápnói:
- Vy, mở mắt ra nhìn mẹ đi!Vy, mẹ đây Vy, mau mở mắt ra.
Không có phản ứng.
- Vy, là mẹ đây Vy. Mở mắt rađi Vy. Hai đứa kia đâu, tại sao chỉ có con? Sao con lại bị rắn cắn? Mau trả lờimẹ, hai đứa kia đâu?
- Chị muốn cứu nó hay không?– Thái thấy bà Hạnh Phương như thế thì liền cắt ngang.
- Mau cứu nó! Nhanh lên! Emđưa nó về nhà hoang, chị tiếp tục đi tìm hai đứa kia, nhanh! – Bà Hạnh Phươngvội vã đẩy Thái và Yến Vy lên xe rồi chạy đi một hướng ngược lại với hướng KhảiHoàng mang Yến Nguyên đi.
Thái đánh tay láy, láy xe chở Yến Vy về nhàhoang. Cậu ta nhìn bà Hạnh Phương qua gương chiếu hậu, lắc đầu.
- Sao anh lại cứu tôi? – Saukhi lên xe, Yến Vy liền mở mắt ra, nhìn Thái, yếu ớt lên tiếng
- Em không ngất sao? – Tháingạc nhiên nhìn Yến Vy mím môi nhịn đau bên ghế phụ lái.
- Tôi muốn xem phản ứng củamẹ. Anh có dao không? – Yến Vy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hoan-hao-va-cong-tu-lanh-lung/2223820/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.