Chia tay Thái, bà Hạnh Phương lục tìm một hồi nhưng không thấy Khải Hoàng và Yến Nguyên nên quay lại chỗ gặp Yến Vy. Bà ta nhìn xung quanh bụi cây bọ xít một lúc lâu rồi rủa thầm một tiếng, chạy đúng theo hướng chạy của Khải Hoàng.
[…]
Dường như đã bế Yến Nguyên chạy rất lâu nên Khải Hoàng quyết định dừng lại dưới một tán cây lớn, xem tình trạng của Yến Nguyên.
- Vy… đâu? – Cánh môi khô khốc của Yến Nguyên mấp máy một khoảng nhỏ, hỏi Khải Hoàng.
- Em đừng lo cho em ấy, em ấy sẽ tự chăm sóc cho mình.
Khải Hoàng đặt tay lên trán Yến Nguyên thì thấy cô vẫn còn nóng, lưng áo thì ướt một mảng lớn. Anh nghĩ ngợi một lát, sau đó cởi áo vest của mình xuống, choàng cho Yến Nguyên rồi xốc cô lên lưng. Trước mắt phải đưa Yến Nguyên đi bệnh viện, sau đó anh phải nhanh chóng quay lại chỗ Yến Vy.
- Nghỉ… một lát. Tôi biết… anh rất mệt. – Yến Nguyên kê sát tai Khải Hoàng, nói với anh khi thấy anh định chạy tiếp.
- Được! – Khải Hoàng để Yến Nguyên dựa vào thân cây, sau đó ngồi cạnh cô.
- Anh để Yến Vy ở lại? – Yến Nguyên nhìn Khải Hoàng, hỏi. Tuy cô không nghe họ nói gì, nhưng cô hiểu. Yến Vy ngốc, sao lại ở lại? Còn cô nữa, bản thân thật vô dụng.
- Là em ấy muốn như thế. Em ấy bị rắn cắn. – Chân mày Khải Hoàng đâu lại, ánh mắt tối sầm xuống.
- Rắn cắn? Có nghiêm trọng không? – Dường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hoan-hao-va-cong-tu-lanh-lung/2223819/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.