Vào Ung Hoa Cung, Vương Tự Bảo và Lâm Khê hành lễ với Tần Hoàng hậu.
Nhưng còn chưa hành lễ xong, hai người đã được Tần Hoàng hậu đỡ lên.
Một tay Tần Hoàng hậu kéo Vương Tự Bảo, một tay kéo Lâm Khê, đau lòng nói: "Mau, đừng hành lễ nữa, hai đứa nhỏ các con đều còn đang bị thương đó."
Nói xong, Tần Hoàng hậu nắm lấy tay trái Vương Tự bảo không rời. Bà buông tay Lâm Khê ra, chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh bảo: "Khê ca nhi ngồi đi."
Sau đó, bà kéo tay Vương Tự Bảo đi lên đài cao, vừa đi vừa ân cần hỏi: "Tay còn đau không? Tội nghiệp, lần này đúng là bị tội lớn rồi. Con yên tâm, biểu cữu mẫu nhất định sẽ giúp con hả giận."
Đến khi đã ngồi trên ghế phượng, Tần Hoàng hậu kéo Vương Tự Bảo vào lòng, cúi đầu hôn cô. Lúc trông thấy tay phải của Vương Tự Bảo bị quấn thành cái bánh bao bà lại nghĩ tới Hạ Nghi Huyên. Tần Hoàng hậu nhíu mày lại nói: "Sao lại có đứa trẻ ra tay độc ác như vậy."
Vương Tự Bảo nhìn Tần Hoàng hậu cười ngọt ngào, nói: "Đa tạ biểu cữu mẫu quan tâm, tay phải của Bảo Muội bây giờ đã không đau lắm rồi. Con biết biểu cữu mẫu chắc chắn sẽ trút giận thay Bảo Muội. Chỉ có điều hôm nay con tới đây là có chuyện quan trọng muốn nói với người."
Con khóc thì mẹ mới cho bú. Bây giờ Vương Tự Bảo còn nhỏ, có một số việc bản thân cô không thể làm được, nhưng cô có thể đi tìm người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425610/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.