Chương trước
Chương sau
Bất kể nói thế nào, tương lai hết thảy đều phải dựa vào chính cậu tự phấn đấu. Nghĩ tới đây, Lâm Khê âm thầm nắm chặt tay thành quả đấm.

Cũng may, bây giờ chuyện với Bảo Muội đã quyết định xong. Có lẽ cậu và Bảo Muội đính hôn là việc rất nhiều người ở nơi đó hi vọng có thể trở thành sự thật, bởi thế nên mới thành công dễ dàng như vậy.

Một đám người tự cho là đúng, những thứ hư vô mờ mịt kia, nào quan trọng bằng Bảo Muội.

Nghĩ đến Vương Tự Bảo, nháy mắt Lâm Khê đã thấy ngọt ngào vui sướng.

Có Bảo Muội, thế giới của cậu mới trở nên càng rực rỡ hơn, cũng chính là bởi có Bảo Muội, nên cậu mới càng phải đi tranh đoạt.

Bên trong một căn phòng khác ở Ung Từ Cung, Vương Tử Nghĩa nói đại khái cho Vương lão Hầu gia nghe về thân phận thật của Lâm Khê, cũng kể với Vương lão Hầu gia chuyện Hoàng thượng bảo ông nhận Lâm Khê làm học trò, đồng thời tự mình đứng ra thúc đẩy chuyện hôn sự của hai người Vương Tự Bảo và Lâm Khê.
Vương lão Hầu gia nghe xong, trong lòng cũng có nỗi buồn bực không nói ra được.

Cháu gái nhỏ mềm mại, dịu dàng nhà mình tại sao nhỏ như vậy đã bị định hôn rồi. Tương lai còn phải lấy chồng ở xa nữa. Xem xét thế nào thì hôn sự này cũng không phải là chuyện tất cả bọn họ mong chờ.

Cũng may, lần trước lúc đứa nhỏ kia tới Hòa Thuận Hầu phủ, ông đã từng gặp một lần, có vẻ là một đứa nhỏ tốt. Thế nhưng chuyện tương lai thật sự khó mà nói được, hơn nữa với thân phận của đứa nhỏ kia, tương lai Bảo Muội theo cậu cũng sẽ không quá dễ dàng.

Ôi chao, cháu gái nhỏ mình nâng trong lòng bàn tay, ông không nỡ để cô bé xuất giá, càng không nỡ để cô bé phải chịu bất cứ đau khổ nào.

Bất đắc dĩ thì bất đắc dĩ, xúc động thì xúc động. Nếu như đã là chuyện đã được định rồi, thì cũng chỉ có thể như vậy, chuyện sau này từ từ lại tính toán sau.
"Đi đi, nói rõ ràng chuyện này với thê tử của con. Mặt khác cũng không được giấu giếm Bảo Muội, nói không chừng trong buổi tiệc mừng thọ tối nay chuyện này sẽ được công bố ra ngoài. Chỗ mẫu thân con để ta nói là được."

"Vậy con đi tìm hai người họ để nói rõ. Chỉ là hiện tại Bảo Muội còn quá nhỏ, nói không chừng còn chưa hiểu những thứ này. Chẳng qua, trước mắt xem hai đứa nhỏ ở bên nhau cũng coi như hòa hợp. Nhất là chuyện xảy ra sáng sớm hôm nay, chúng ta cũng đều thấy được, tiểu tử kia đúng là có lòng với Bảo Muội nhà chúng ta."

Vương Tử Nghĩa nói như vậy là để an ủi phụ thân mình, còn thật ra chỉ cần nghĩ tới là ông lại tức giận.

"Hừ! Tới đoạt Bảo Muội của chúng ta, không có lòng mà được à? Sau này nó là học trò của con, con phải giáo dục nó thật tốt, để nó tuyệt đối không được phụ Bảo Muội nhà chúng ta. Nếu không chúng ta sẽ khiến nó phải đẹp mặt!" Vương lão Hầu gia không cam lòng căn dặn con trai.
Vương Tử Nghĩa đắc ý nói: "Chuyện này con hiểu. Bảo Muội nhà chúng ta những thứ khác thì không có nhiều, nhưng chắc chắn các ca ca giúp nó hả giận thì rất nhiều."

"Đúng. Biểu ca, điệt tử cũng nhiều." Vương lão Hầu gia lên tiếng bổ sung.

Lúc Vương Tử Nghĩa nói với Tưởng thị, Tưởng thị cũng không cảm thấy bất ngờ, dường như mọi thứ đều hợp tình hợp lí.

Thay vì lo lắng chuyện tương lai, Tưởng thị cho rằng không bằng bây giờ lên kế hoạch cẩn thận vì con gái và nữ tế* tương lai nhà mình còn thực tế hơn.

(*) Nữ tế: Con rể.

Vương Tử Nghĩa tự nhận mình là một người đại tài. Ông tin tưởng, chỉ cần mình giáo dục Lâm Khê thật tốt, không lo sau này cậu không đối tốt với Bảo Muội, cũng không lo tương lai cậu không thành công.

Hai phu thê lại thương lượng nên nói chuyện này với Vương Tự Bảo như thế nào.
Cuối cùng họ quyết định tạm thời giấu giếm thân phận thật của Lâm Khê, chỉ nói chuyện hai người đính hôn. Về phần thân phận thật của Lâm Khê, cứ để lại cho Lâm Khê tự mình nói với Bảo Muội đi. Dù sao, Lâm Khê nói có lẽ sẽ chân thật hơn một chút.

Đến khi Vương Tự Bảo trở lại tẩm điện được sắp xếp cho mình ở Ung Từ Cung, hai phu thê Vương Tử Nghĩa đã đợi ở đó.

Trước tiên bọn họ bố trí thái y kiểm tra vết thương của Vương Tự Bảo, rồi lại bôi thuốc và băng bó cho cô.

Đợi sau khi vết thương của Vương Tự Bảo được xử lý xong, hai phu thê Vương Tử Nghĩa hỏi Vương Tự Bảo chuyến này ra ngoài có những thu hoạch gì?

Vương Tự Bảo vui sướng bẩm báo chuyện mới vừa xảy ra với hai người, cũng đem cả chuyện mình tố cáo với Tần Hoàng hậu nói ra.

Hai người cũng không có sáng kiến nào tốt hơn cách làm của cô. Dù sao nơi này là hoàng cung, để Tần Hoàng hậu ra tay, chung quy cũng hợp lý hơn so với bọn họ ra tay. Chẳng qua vị Hộ bộ Thượng thư Lục Sinh Viễn đáng thương kia, vô hình trung lại vì tôn nữ Lục Thải Hà nhà mình mà dẫn tới không ít kẻ địch.
Ít nhất Hòa Thuận Hầu phủ và Trấn Quốc Công phủ sẽ không dễ dàng buông tha bất cứ cơ hội nào có thể làm khó dễ hắn.

Vương Tử Nghĩa do dự trong chốc lát, vẫn quyết định nói rõ ràng với Vương Tự Bảo chuyện cô và Lâm Khê đã có hôn ước ngoài miệng.

"Bảo Muội, hôm nay phụ thân có một chuyện muốn nói với con. Sau khi con nghe xong, tuyệt đối đừng sốt ruột. Nếu như con thật sự không đồng ý, tương lai phụ mẫu sẽ nghĩ cách giúp con giải quyết."

"Phụ thân, có chuyện gì người cứ việc nói thẳng." Nghe thấy phụ thân nghiêm túc nói chuyện với mình như thế, Vương Tự Bảo linh cảm nhất định là có liên quan tới việc lớn của mình.

Vậy việc lớn có khả năng có liên quan tới mình có thể là gì chứ?

Vương Tự Bảo nghi ngờ ngẩng đầu nhìn phụ thân.

Vương Tử Nghĩa yêu thương xoa đỉnh đầu Vương Tự Bảo, nói thật: "Hôm nay ở Ngự Thư Phòng, phụ thân và Nhàn vương đã quyết định chuyện hôn sự của con và Lâm Khê ngoài miệng rồi." Ông lại lấy ra một miếng ngọc bội băng lam hình chim phượng có độ tinh khiết cực cao, giao cho Tưởng thị. "Đây là ngọc bội đính hôn do Nhàn vương chuẩn bị. Phụ thân để mẫu thân con cất kỹ giúp con."
Sau khi nói xong những câu này, Vương Tử Nghĩa không dám dời mắt khỏi Vương Tự Bảo một khắc nào, nhìn chằm chằm khuôn mặt Vương Tự Bảo, xem nét mặt của cô, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện gì.

Việc này có phải quá lớn rồi hay không?

Sáng sớm hôm nay mới nhận được tin tức chính xác từ chỗ cô ngoại tổ mẫu, tương lai mình không cần tiến cung. Còn không tới thời gian một ngày, hôn sự của mình cứ như vậy đã được quyết định xong rồi.

Đây chính là cổ đại, hôn nhân của con cái hoàn toàn do một câu nói của phụ mẫu.

Thời gian Vương Tự Bảo sinh sống ở nơi này mặc dù không dài, thế nhưng, từ khi sinh ra cô đã bắt đầu tiếp nhận nền giáo dục như vậy. Ở đây, việc hôn nhân của con cái thường chính là thứ các trưởng bối sử dụng để trao đổi lợi thế.

Biết thì biết, nhưng nếu chuyện này thật sự đến phiên mình, cô vẫn sẽ thấy không dễ chịu.
Cho dù cô đã sớm có suy nghĩ có thể hi sinh vô điều kiện tất cả mọi thứ của bản thân để báo đáp người nhà, thế nhưng, nói cho cùng cam tâm tình nguyện là một chuyện, bị động tiếp thu lại là một chuyện khác.

Chẳng qua, nghĩ lại, cũng may phụ thân của mình khá đáng tin cậy, đối tượng đính hôn cho cô là Lâm Khê.

Tiểu tử kia mặc dù bây giờ vẫn còn hơi nhỏ, nhưng quả thật đối xử với mình rất tốt.

Ở cổ đại, nam tử mười hai, mười ba tuổi đã bắt đầu bị các trưởng bối sắp xếp cái gọi là nha đầu thông phòng dạy dỗ việc đời.

Trong lòng mình vẫn rất để bụng chuyện dùng hàng second-hand hay thậm chí là rất-nhiều-hand.

Hiện tại sớm quyết định phu quân cũng tốt, có thể quang minh chính đại bồi dưỡng cậu, không cho cậu xằng bậy từ sớm.

Mình bây giờ cũng cảm thấy Lâm Khê vô cùng tốt, như vậy dù sao cũng còn tốt hơn tương lai phải gả cho một người xa lạ!
Lại nói, tình cảm thanh mai trúc mã bình thường khá bền chắc, miễn cho sau này hễ có một chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ tạo thành ngăn cách trong tình cảm giữa hai người.

Hiện tại có ý kiến gì cũng có thể quang minh chính đại nói ra, cho dù có một số ý nghĩ không thoả đáng, cũng có thể cho là đồng ngôn vô kỵ*, tuổi trẻ không hiểu chuyện mà tính.

(*) Đồng ngôn vô kỵ: Lời của trẻ con không cố kỵ.

Nếu như đợi sau này trưởng thành mới nói, mình sẽ trở thành đố phụ* trong miệng mọi người.

(*) Đố phụ: Người đàn bà có tính hay ghen ghét.

Ngoài ra, còn phải bồi dưỡng tất cả người đối ngoại, chuyện đối ngoại, đều do phu quân nhà mình đứng ra thay mình đảm nhận.

Đến lúc đó, mình chỉ cần giả vờ vô tội, dựng nên hình tượng người thê tử tốt hết thảy đều chỉ nghe lời phu quân sắp xếp là được rồi.
Bây giờ cô mới có năm tuổi mà đã bị lôi chuyện này ra để nói, điều này khiến cô sâu sắc cảm nhận được rằng, thời cổ đại, lời nói và việc làm của phụ nữ phải chịu gò bó đến nhường nào. Đúng là không thể có bất kỳ bước đi sai lầm nào, bằng không thì đến xương cũng chẳng còn.

Chuyện này cũng khiến cô sớm hiểu ra rằng: Nước bọt cũng có thể dìm chết người.

Hiện tại sớm quyết định chuyện của hai người cũng tốt, ít nhất hai người sau này đi gần nhau một chút, hành động thân mật một chút, cũng sẽ không bị người ta tùy tùy tiện tiện lôi ra nói. Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com

Vương Tử Nghĩa nhìn hàng mày của con gái mình lúc thì cau lại, lúc thì dãn ra, lúc lại xoắn xuýt vào một chỗ, lúc lại giống như đã nghĩ thông suốt nên dễ chịu hơn. Quả thật là thay đổi liên tục.
Nếu như không phải bây giờ đang bàn luận hôn sự của cô, nhất định Vương Tự Bảo sẽ bị Vương Tử Nghĩa dùng chuyện này để đùa giỡn.

Đợi sau khi suy nghĩ rõ ràng, Vương Tự Bảo cũng không tiếp tục nhử phụ mẫu mình nữa.

Cô mặt dày nói: "Mặc dù chuyện hôn sự này quyết định có hơi sớm, nhưng cũng không phải là khiến người khác không thể chấp nhận. Chí ít, con cho rằng Lâm Khê rất tốt. Chỉ hy vọng tương lai huynh ấy có thể thủy chung một với nữ nhi là tốt rồi. Chuyện này còn cần phụ thân mẫu thân và các ca ca giúp đỡ. Nếu như huynh ấy dám bắt nạt con, con sẽ gọi các ca ca đánh huynh ấy."

Nói xong cô còn nắm chặt tay trái thành quả đấm nhỏ, vô cùng khí thế đánh một cái.

Vương Tử Nghĩa thấy dáng vẻ như tiểu đại nhân của con gái mình thì bật cười.

Con gái nhà mình đúng là không giống người bình thường.
Như con cái nhà người khác, chỉ cần nói đến chuyện có liên quan tới hôn nhân đều sẽ xấu hổ ngượng ngùng, còn con gái nhà mình chẳng những thoải mái tự hỏi trước mặt phụ mẫu, còn có thể nghĩ đến vấn đề lâu dài như tương lai hôn nhân của mình vẫn phải dựa vào nhà mẹ đẻ.

Mặc dù làm vậy có vẻ da mặt hơi dày một chút.

Vương Tử Nghĩa không khỏi lo lắng thay Lâm Khê.

Cho dù nhà Lâm Khê hơi xa một chút, thế nhưng cũng tuyệt đối không ngăn cản được bước chân của các ca ca trút giận giúp muội muội nhà mình.

Tiếp theo, ngoài việc phải dạy dỗ con rể tương lai, ông còn phải bồi dưỡng vài thế hệ con cháu đắc lực mới được.

Con đường tương lai của Lâm Khê cũng không dễ đi, ông cũng phải bày xong đường cho cậu.

Có lẽ những người đó cho rằng Lâm Khê tìm một nhà vợ không thể dựa vào, không đáng để lo.
Vương Tử Nghĩa ông muốn khiến càng nhiều người biết, thực lực chân chính của nhà mẹ đẻ của Bảo Muội nhà ông ra sao.

Ông cũng phải gây dựng cho con gái nhỏ nhà mình một hậu thuẫn kiên cố làm chỗ dựa mới được.

Trong lòng Tưởng thị thì đang tính toán, sau này vẫn phải để dành cho Bảo Muội nhiều ngân lượng trong người mới được.

Cùng lắm thì tương lai dùng bạc đập ra một con đường vậy.

Lúc một nhà này gặp chuyện, không có cam chịu, cũng không có oán trời trách đất. Ngược lại, cả nhà đều đang suy nghĩ làm thế nào để xoay chuyển khuynh hướng suy tàn hiện tại.

Điểm này, Vương Tự Bảo được di truyền từ hai người.

Có lẽ Lâm Khê không được tính là một sự lựa chọn tốt để làm vị hôn phu, thế nhưng nếu như đã quyết định xong, Vương Tự Bảo bèn kiên định cho rằng: "Mưu sự tại thiên, thành sự tại nhân."
Cho dù là tình cảm của vợ chồng cũng phải dựa vào sắp đặt.

Cô không tin, cô bắt đầu sắp đặt hôn nhân của mình từ sớm như vậy, còn có thể không sánh bằng người khác sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.