Vương Hử giơ tay về phía Vương Tự Bảo, lên tiếng: "Tiểu cô cô, người có thể cho con mượn một lượng bạc không?"
Vương Tự Bảo quay đầu nhìn về phía Lương Thần đi theo mình, nói: "Cho Hử ca nhi một trăm đồng." Sau đó lại quay đầu nhìn Vương Hử nói: "Nhớ mượn thì quay về phải trả đấy."
"Sao tiểu cô cô lại nhỏ mọn vậy?" Vương Hử vừa nhận lấy đồng bạc vừa nhỏ giọng lẩm bẩm.
Vương Tự Bảo nghe xong thì chỉ mỉm cười chứ không nói gì.
Bởi vì bàn tay của Vương Hử quá nhỏ, không thể hết một trăm đồng tiền một lần nên cậu lấy một nắm rồi bỏ vào trong túi tiền của mình, sau đó lại đi lấy tiếp.
Trong thời gian này thỉnh thoảng lại có mấy đồng tiền bị rơi xuống đất, Vương Hử nhặt lên, cẩn thận lau sạch vết bẩn trên đó rồi lại bỏ vào trong túi tiền của mình. Sau khi nhận được một trăm đồng bạc, nói lời cảm ơn Vương Tự Bảo, Vương Hử lại vui tươi hớn hở chạy tới quầy hàng để trả tiền.
Lần này, cậu cũng không cần tiểu tử kia thối tiền nữa, mà tự giữ lại một đồng, còn lại tất cả đều đưa cho người bán hàng.
Sau khi đếm kỹ lại, anh chàng bán hàng gật đầu với Vương Hử nói: "Vị ca nhi này, cậu cầm lấy chày cán bột này, chúng ta coi như đã thỏa thuận xong rồi nhé."
"Được rồi." Vương Hử cảm thấy mình giống như đã làm được một vụ làm ăn rất lớn vậy, phấn khởi tới mức suýt khua chân múa tay.
Cậu cầm lấy chày cán bột, vui vẻ chạy tung tăng về phía Vương Tự Bảo để khoe khoang.
"Tiểu cô cô, người xem, con mua được chày cán bột rồi."
"Ừm. Sau này Hử ca nhi có thể tự mua đồ rồi." Vương Tự Bảo nói xong, xoa đầu tóc bù xù của Vương Hử, rồi lại lấy khăn của Vương Hử từ chỗ Cẩm Châu, cẩn thận lau mồ hôi trên trán cho cậu. Lâm Khê nhìn thấy bèn khẽ ho một tiếng, biểu thị sự không hài lòng của mình. Vương Tự Bảo thầm cười nhưng lại không để ý đến cậu.
Thấy tiểu cô phu ghen, Vương Hử đứng cười toét miệng.
Lâm Khê không quan tâm tới Vương Hử.
Cậu thầm nghĩ: Đúng là một đứa ngốc, còn cười nữa. Bị người ta gạt còn đứng đó đếm tiền thay người ta!
"Hử ca nhi, một chiếc rổ bao nhiêu tiền?" Vương Tự Bảo lau sạch mồ hôi cho Vương Hử xong bèn nhẹ nhàng hỏi.
"Chín văn tiền." Vương Hử dõng dạc đáp.
Cái này cậu biết.
"Tốt lắm. Vậy con cảm thấy đan được một chiếc rổ dễ hay là đẽo được một chiếc chày cán bột dễ?" Vương Tự Bảo tiếp tục hỏi.
"Hở?" Vương Hử hơi nghi hoặc nhìn Vương Tự Bảo.
"Con suy nghĩ kỹ xem. Sau này có cơ hội, tiểu cô cô sẽ dắt con tới xem những người kia làm ra hai thứ đó như thế nào." Vương Hử suy nghĩ, hình như chày cán bột thì chỉ cần lấy một cây gậy to rồi đẽo, mài ra là được. Còn chiếc rổ thì… hình như mình không hiểu rõ là đan như thế nào cả. Vì thế cậu trả lời: "Hình như chiếc rổ phải mất nhiều công sức hơn."
Vương Tự Bảo hỏi tiếp: "Vậy con nói giá của cành liễu dùng để đan rổ đắt? Hay là cây gỗ để làm ra chiếc chày cán bột đắt?"
Vương Hử suy nghĩ rồi thành thật trả lời: "Con không biết."
Vương Tự Bảo tiếp tục đặt câu hỏi: "Từ đầu đến cuối chúng ta chỉ xem của nhà này, bên kia còn có một nhà nữa. Con nói xem đồ của hai nhà này thì nhà nào tốt hơn? Nhà nào rẻ hơn?"
Vương Hử suy nghĩ nhưng lại không biết để so sánh, vì thế lắc đầu.
"Đi. Chúng ta tới xem nhà kia, sau đó lại hỏi giá xem sao." Vương Tự Bảo nói xong rồi kéo tay Vương Hử lôi đi. Nhưng Lâm Khê lại nhanh hơn một bước, nắm lấy tay cô, để Vương Hử đi theo phía sau. "Ở đây đông người, vẫn nên nắm tay Vương Hử đi cho an toàn." Vương Tự Bảo quở trách Lâm Khê.
"Không cần. Có nhiều người đi theo như thế rồi." Lâm Khê nói xong nhìn về phía sau, mấy bóng người phía sau đuổi kịp ngay tức khắc.
Cho dù người không được thông minh lắm cũng nhìn ra được Lâm Khê không thích người khác thân thiết với Vương Tự Bảo, huống hồ Vương Hử vốn rất thông minh.
Vì thế Vương Hử thông minh cũng không tranh cãi với tiểu cô phu nhà mình nữa, nhanh trí túm chặt lấy vạt áo đằng sau của Vương Tự Bảo mà đi theo sau.
Lâm Khê dùng ánh mắt đáng sợ nhìn tay Vương Hử đang túm vạt áo của Vương Tự Bảo, thầm vận khí, cuối cùng dứt khoát quay mặt đi không nhìn nữa.
Vương Hử giống như người thắng cuộc, khóe miệng nhếch lên thật cao.
Đây chính là "Trên có chính sách, dưới có đối sách" mà tiểu cô cô đã nói. Vương Tự Bảo bị hành động của hai kẻ ấu trĩ làm cho không còn gì để nói.
Tới lúc đến một quầy hàng khác, Vương Tự Bảo bước lên dò hỏi: "Vị đại nương này, chiếc rổ này đan thật đẹp, một cái bao nhiêu tiền?"
"Ôi, tiểu cô nương thật xinh đẹp. Giống như tiểu tiên nữ ngồi dưới Phật tổ vậy. Thế này, ta cũng không đòi nhiều tiền của cô, chiếc rổ này ta bán rẻ cho cô, một cái mười lăm văn tiền thôi." Lão đại nương nói xong rồi cười ha hả nhìn Lâm Khê và Vương Hử.
"Hai vị ca nhi này cũng rất đẹp trai."
Đối với việc người khác nói mình đẹp trai, Lâm Khê đều nhìn với ánh mắt thờ ơ. Lần này cũng không ngoại lệ.
Lão đại nương bán hàng lập tức quay đầu nhìn Vương Tự Bảo.
Vẫn là tiểu nha đầu này xinh đẹp!
Lão đại nương bán hàng cũng được coi là người thấy nhiều biết rộng. Chỉ cần liếc mắt đã biết tuy mấy tiểu tử này mặc đồ tiểu tư, nha hoàn nhưng xem ra giống người làm chủ tử hơn. Cho dù chỉ là nha hoàn và tiểu tư bình thường thì cũng xuất thân từ viện trạch lớn. Gia nô của những gia đình này không phải là người mà một mụ già như bà có thể đắc tội. "Vậy ta chỉ cần một chiếc rổ là được rồi. Đại nương, tiền của bà này, bà nhận lấy." Vương Tự Bảo không trả giá, trực tiếp lấy mười lăm đồng tiền từ trong túi ra.
Mấy đồng tiền này cô lấy ở chỗ Lương Thần.
Vương Hử muốn lên tiếng nhắc Vương Tự Bảo phải trả giá, nhưng thấy Vương Tự Bảo đã đưa tiền, cậu lại không nói gì nữa.
Vương Tự Bảo không để ý tới Vương Hử, chỉ vào cái chày cán bột rồi hỏi: "Đại nương, chày cán bột này bao nhiêu tiền một cái?"
"Ba văn tiền." Đại nương bán hàng trả lời.
"Vậy cho ta một cái." Lần này Vương Tự Bảo lại không trả giá, giơ tay đưa ba văn tiền cho đại nương bán hàng.
Vương Hử muốn lên tiếng hỏi một câu, sao cái này chỉ có ba văn tiền thôi vậy? Nhưng lại bị Vương Tự Bảo kéo lại, đi tới một quán trà bên cạnh. "Mời mấy vị khách quan vào trong. Ở đây cũng không có trà ngon gì cả, nhưng được cái giá rẻ, chỉ một văn tiền một chén." Chủ quán là một người đàn ông trung niên, nhìn thấy có mấy người bước vào, lập tức bước tới chào hỏi.
"Ông chủ, chúng ta không cần nước trà, chuẩn bị nước sôi cho chúng ta là được." Lương Thần đáp lời thay chủ tử của mình.
Quán trà chỉ là một cái lều được dựng thô sơ, có thể dùng để che nắng. Quán không lớn, chỉ khoảng mấy mét vuông. Sáu chiếc bàn nhỏ được bày chồng chất. Đã có hai người chiếm một chiếc bàn ngồi uống trà nói chuyện phiếm rồi.
Vương Tự Bảo bước tới chiếc bàn gần bên trong, mấy người Lương Thần và Cẩm Châu, Quyển Thư bước nhanh tới lấy khăn ra cẩn thận lau sạch.
Vương Tự Bảo xua tay nói: "Không sao, ra ngoài không cần phải chú ý nhiều như vậy. Mấy người cũng không cần phải đứng chờ, tới bàn bên cạnh mà nghỉ ngơi đi." "Vâng." Mấy người lên tiếng đáp lời.
Vương Hử chưa từng nhìn thấy chiếc bàn nào bẩn như vậy, đen như mực, hình như còn bóng nhầy nữa. Nhưng nhìn thấy tiểu cô cô và tiểu cô phu của mình không hề để ý mà ngồi xuống, cậu cũng chỉ đành cong môi, không cam tâm tình nguyện ngồi xuống.
Chỉ chốc lát sau ông chủ đã một tay xách một ấm bằng đồng lớn, một tay cầm ba chén trà lớn đi tới bàn của bọn họ.
Sau khi đặt chén trà cho ba người, ông chủ nói: "Quan khách cẩn thận, kẻo bị bỏng." Rồi rót nước sôi từ trong ấm đồng lớn cho mấy vị khách.
Động tác thuần thục, mỗi một chén đều không nhiều không ít, vừa vặn tới mép.
Ông chủ rót nước xong bèn nói một câu: "Đây là nước suối được lấy từ sơn tuyền sau núi của chùa Vạn Phật, vô cùng mát ngọt. Mấy vị quan khách có thể nếm thử." Vương Tự Bảo gật đầu nói: "Được rồi ông chủ, ông đi làm việc đi."
"Được rồi, mấy vị quan khách thong thả dùng."
Ông chủ tới rót nước cho mấy người Lương Thần. Vương Tự Bảo bưng chén trà lên khẽ nhấp một ngụm, quả nhiên mát ngọt, nhưng cô cũng chỉ thử một chút rồi đặt chén trà xuống.
Dù đồ ở bên ngoài có tốt đi nữa thì Vương Tự Bảo cũng không dùng nhiều.
Thường thì Vương Tự Bảo làm như thế nào Lâm Khê sẽ làm như thế. Vì vậy cậu cũng chỉ thử một ngụm nhỏ.
Vương Hử nhìn chén trà, không thể nào nuốt nổi.
"Hử ca nhi, vừa nãy có phải là con cảm thấy chiếc rổ ta mua hơi đắt đúng không? Hơn nữa ta còn chưa trả giá đã mua rồi?"
Vương Hử vẫn còn đang bị chuyện có thể mua chày cán bột với giá ba văn tiền làm cho choáng váng. Vì vậy cậu gật đầu theo bản năng. "Lương Thần, đưa chiếc rổ kia qua đây cho Hử ca nhi xem."
Lương Thần đứng dậy, đưa chiếc rổ cho Vương Hử.
Vương Tự Bảo nói: "Hử ca nhi, con cẩn thận xem xem cái này có giống với cái lúc nãy con nhìn thấy không?"
Vương Hử cẩn thận xem xét, chiếc rổ này màu trắng, mà chiếc lúc nãy nhìn thấy lại gần như màu đen. Đúng là hai cái không giống nhau.
Vì thế trả lời: "Màu của chiếc rổ này không giống với chiếc rổ kia."
Vương Hử lại nhìn, cuối cùng không phát hiện ra gì cả, thế là lắc đầu.
Bởi vì lúc nãy cậu chỉ muốn mua chày cán bột, chứ không hề muốn mua rổ, vì thế không xem xét tỉ mỉ chiếc rổ kia.
Truyen DKM.com
Vương Tự Bảo mỉm cười giải thích: "Chiếc rổ vừa nãy được đan từ cành liễu, mà cái này được đan từ lạt trúc. Hai vật liệu này không giống nhau. Hơn nữa cái này tốn nhiều công sức hơn để đan thành. Vì vậy giá của cái này đắt hơn cái kia. Hiểu chưa?" Thấy biểu cảm như đã sáng tỏ của Vương Hử, Vương Tự Bảo tiếp tục nói: "Còn vì sao ta không trả giá? Là bởi vì ta cảm thấy vì một vài văn tiền mà đi trả giá, cũng quá mất giá bản Quận chúa ta rồi." Nói xong cô còn tinh nghịch cười với Vương Hử và Lâm Khê.
Vương Hử nuốt nước bọt: "Cái gì? Tiểu cô cô, người nói, người sợ mất thể diện, cho nên mới không trả giá?"
"Đúng vậy. Chẳng lẽ con cảm thấy tiểu cô cô của con thiếu mấy văn tiền đó sao?"
"Không." Nghĩ tới việc mình phải mất công hồi lâu mới giảm được một văn tiền, mà chày cán bột ở chỗ người khác lại chỉ bán có ba văn tiền, khỏi nói cũng biết Vương Hử buồn bực biết bao.
Vương Tự Bảo tiếp tục nói: "Nhưng mà, ta không hề nói mua bất cứ thứ gì cũng không cần trả giá. Ví dụ chày cán bột đi, ta mua một cái chỉ có ba văn tiền, mà con lại tốn mất chín mươi chín văn tiền để mua một cái."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]