Vương Hử giơ tay về phía Vương Tự Bảo, lên tiếng: "Tiểu cô cô, người có thể cho con mượn một lượng bạc không?"
Vương Tự Bảo quay đầu nhìn về phía Lương Thần đi theo mình, nói: "Cho Hử ca nhi một trăm đồng." Sau đó lại quay đầu nhìn Vương Hử nói: "Nhớ mượn thì quay về phải trả đấy."
"Sao tiểu cô cô lại nhỏ mọn vậy?" Vương Hử vừa nhận lấy đồng bạc vừa nhỏ giọng lẩm bẩm.
Vương Tự Bảo nghe xong thì chỉ mỉm cười chứ không nói gì.
Bởi vì bàn tay của Vương Hử quá nhỏ, không thể hết một trăm đồng tiền một lần nên cậu lấy một nắm rồi bỏ vào trong túi tiền của mình, sau đó lại đi lấy tiếp.
Trong thời gian này thỉnh thoảng lại có mấy đồng tiền bị rơi xuống đất, Vương Hử nhặt lên, cẩn thận lau sạch vết bẩn trên đó rồi lại bỏ vào trong túi tiền của mình.
Sau khi nhận được một trăm đồng bạc, nói lời cảm ơn Vương Tự Bảo, Vương Hử lại vui tươi hớn hở chạy tới quầy hàng để trả tiền.
Lần này, cậu cũng không cần tiểu tử kia thối tiền nữa, mà tự giữ lại một đồng, còn lại tất cả đều đưa cho người bán hàng.
Sau khi đếm kỹ lại, anh chàng bán hàng gật đầu với Vương Hử nói: "Vị ca nhi này, cậu cầm lấy chày cán bột này, chúng ta coi như đã thỏa thuận xong rồi nhé."
"Được rồi." Vương Hử cảm thấy mình giống như đã làm được một vụ làm ăn rất lớn vậy, phấn khởi tới mức suýt khua chân múa tay.
Cậu cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425557/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.