Vậy là Lữ Duyên gác nỗi lo trong lòng lại, bắt tay giải quyết chuyện trước mắt.
Cũng may, mấy năm gần đây ngoại trừ việc đi khắp các hang cùng ngõ hẻm để xem bói ra, ông còn khám bệnh cho người khác vào những lúc rảnh rỗi, cho nên cũng có khá nhiều thuốc. Trong đó loại thuốc để giải trừ thuốc gây ảo giác kiểu này là không thể thiếu.
Khi tiểu tư mang hòm thuốc của ông đến, Lữ Duyên lấy ra một ít bột thuốc, sau đó pha chế với nước. Chờ rượu trái cây được đưa tới, ông lại pha chỗ thuốc nước kia vào rượu.
Những quý nhân và tiểu thư kia uống hỗn hợp đó xong, thuốc gây ảo giác liền mất tác dụng.
Thật may là ai cũng mơ màng choáng váng nên không có ấn tượng gì lắm với chuyện vừa xảy ra, họ đều cho rằng mình uống say nên mới làm loạn.
Các tiểu thư tỉnh rượu thì lục tục kéo nhau rời đi.
Khi tình hình đã được kiểm soát phần nào, Lữ Duyên bèn hỏi Lâm Khê: "Khê ca nhi, rốt cuộc vừa rồi chuyện nghiêm trọng đến mức nào?"
Lâm Khê lạnh lùng đáp: "Chỉ mới đến mức Tạ Phò mã cởi y phục ra thôi."
Đúng là trong cái rủi có cái may.
Cũng may là thuốc gây ảo giác không mạnh lắm, nên không xảy ra chuyện gì quá mức chịu đựng, cũng không khiến các tiểu thư kia có những hành động không hợp hoàn cảnh.
Có thể những người khác trong nhà họ Lữ không biết, nhưng với kẻ quanh năm vào Nam ra Bắc như Lữ Duyên thì ông cực rõ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425535/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.