Lúc đó những văn nhân không thể đạt được tham vọng chính trị nên đã tụ tập thành nhóm để uống rượu, vui chơi, làm thơ, viết văn.
Thậm chí là đùa bỡn nữ nhân.
Tên của những người được gọi là danh sĩ và tài tử phong lưu thường gắn với một số danh kỹ. Thậm chí còn có người tặng tiểu thϊếp cho nhau. Ngay cả tiểu thϊếp đang mang thai mà bị người khác nhìn trúng thì cũng sẽ dâng cho họ.
Nuôi ca kỹ lại càng là chuyện bình thường.
Khi tụ tập, họ thường ăn mặc rất thoải mái tùy tiện, thậm chí còn có lúc không chải tóc.
Cứ như vậy để chân trần, chỉ mặc tiết y, đầu tóc tán loạn, cầm ly rượu đi khắp nơi.
Nhưng những người có tài trong số họ quả thật không ít. Lúc nào họ cũng có thể có cảm hứng thơ ca, sáng tác ra một số câu thơ nổi tiếng, vẽ nên một số bức họa để đời.
Họ còn thích sống trong mộng tưởng của mình, mộng tưởng, đúng vậy, chính là mộng tưởng.
"Ta nghĩ ra rồi."
Đám nữ nhân kia không nên mất kiểm soát như vậy, là một thục nữ, ban ngày ban mặt nhìn thấy nam nhân cởϊ qυầи áo thì không thể không tránh mặt đi.
Lúc đó, ngoại trừ những thứ này thì thứ phổ biến nhất trong thế gia hình như là ngũ thạch tán*. Người trúng ngũ thạch tán sẽ sinh ra ảo giác, từ đó sẽ làm ra những chuyện phóng khoáng.
(*) Một loại thuốc "xuân dược" thời cổ đại.
Từ các ghi chép trong văn thư, cô biết rằng thế tộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425537/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.