Chương trước
Chương sau
Vương lão hầu gia vội vàng bước đến vờ hỏi: "Tôn phủ có người nào thương vong nào không?"

Ngự sử ngôn nói: "Không có".

Không biết bị ném trứng ung có tính không?

Hình như trứng ung không phải Hòa Thuận Hầu phủ và Nhàn vương phủ phái người ném. Nghe nói chuyện này là do một số người dân kích động.

Vương lão hầu gia nổi giận nói: "Vậy còn gọi gì là vây đánh? Cháu gái cưng cùng cháu rể thần chẳng qua chỉ là đi thăm dò chân tướng sự việc, nhân tiện đòi lại công đạo cho huynh trưởng nhà mình mà thôi. Hơn nữa Tôn Minh Triết trước mặt mọi người cũng đã công khai thừa nhận hành vi phạm tội của hắn. Lúc đó tại hiện trường có rất nhiều người có thể làm chứng". Nói xong ông liền hướng về phía Vĩnh Thịnh đế chắp tay nói: "Mong bệ hạ minh giám".

Sau khi bị Lâm Khê dẫn dắt nói ra chuyện bản thân đưa cho cô gái kia thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ thì Tôn Minh Triết biết mình đã bị trúng kế rồi.
Đến khi bị Vĩnh Thịnh đế gọi vào đại điện, Tôn Minh Triết muốn đổi ý thì phát hiện đã quá muộn. Vì vậy hắn ta đã kể lại toàn bộ sự việc cho Vĩnh Thịnh đế nghe.

Hòa Thuận Hầu phủ không cần biết ngươi bỏ thuốc gì, dù sao người là do ngươi tặng, thuốc cũng là ngươi cho, còn về việc trong quá trình này thuốc có bị đánh tráo không thì bọn họ không rõ. Hiện tại sự thật đã bày ra trước mắt, Vương Dụ Trạch sau khi dùng thuốc liền bất tỉnh nhân sự.

Cho dù Thái y của Thái Y Viện phái đến khám cũng không rõ Vương Dụ Trạch rốt cục là trúng độc gì. Hiện giờ vẫn còn đang trong quá trình cứu chữa. Việc này nhất định phải cho bọn họ câu trả lời.

Vĩnh Thịnh đế đương nhiên cũng biết quá trình sự việc, chẳng qua không ngờ phản ứng của Hòa Thuận Hầu phủ lại gay gắt như vậy.
Tuy rằng ngài có lòng muốn bảo vệ Tôn Minh Triết, những khổ nỗi chứng cứ xác thực, nhất thời đúng là không thể giúp hắn ta thoát tội.

Ngay khi Vĩnh Thịnh đế đang trong thế tiến thoái lưỡng nan, Đại thái giám tổng quản Đức Thọ dâng lên một mảnh giấy.

Vĩnh Thịnh đế mở mảnh giấy ra xem, chỉ nhìn thấy dòng chữ xinh đẹp viết: "Hoàng biểu cữu, bọn con chỉ muốn dọa Tôn Phó Thống lĩnh một chút thôi, cũng không có ý định làm gì hắn. Khi người không thể giải quyết, người chỉ cần hỏi ý của tổ phụ của con nên giải quyết thế nào là được.:

Vĩnh Thịnh đế xem xong mảnh giấy thì vui vẻ.

Đánh một trận lớn như vậy chỉ để hù dọa người thôi sao?

Nhưng nghĩ lại, vẫn là đứa cháu ngoại của mình hiểu chuyện, trong lúc ngài khó xử còn biết giúp ngài giải vây.

Vĩnh Thịnh đế bèn nhìn Vương lão hầu gia trầm giọng hỏi:" Vương lão ái khanh thấy việc này thế nào?"
Vương lão nghiêm chỉnh nói: "Bẩm bệ hạ. Xin lỗi! Tôn Minh Triết cần phải xin lỗi Hòa Thuận Hầu phủ thần. Xin lỗi đứa cháu trai đang hôn mê của lão thần Vương Dụ Trạch! Xin lỗi đứa cháu gái cưng nhà ta vì không được nghỉ ngơi tốt nên ảnh hưởng đến sức khỏe.

Hả?

Quần thần phía dưới thật sự không thể hiểu nổi, Hòa Thuận Hầu phủ tốn tâm sức lớn như vậy, cuối cùng lại chỉ yêu cầu xin lỗi nhẹ nhàng vậy là xong?

Còn có câu xin lỗi cuối cùng đấy là ý gì? Ngươi làm phiền giấc ngủ đứa cháu gái cưng nhà ta? Mọi người nghe xong, trên đầu đều xuất hiện mấy vạch đen.

Nếu như Hòa Thuận Hầu phủ không truy cứu, Vĩnh Thịnh đế đương nhiên cũng muốn thuận nước đẩy thuyền.

Vĩnh Thịnh đế phán quyết Tôn Minh Triết phải công khai xin lỗi Hòa Thuận Hầu phủ và người bị hại Vương Dụ Trạch. Yêu cầu Tôn Minh Triết giao một nghìn hai trăm lượng bạc cho Vương Dụ Trạch chữa bệnh.
Ngoài ra phạt hai năm bổng lộc của Tôn Minh Triết để bồi thường chi phí ảnh hưởng đến sự phát triển của Vương Tự Bảo.

Đồng thời, Vĩnh Thịnh đế thăng chức Vương Dụ Trạch từ quan ngũ phẩm lên tứ phẩm xem như để bồi thường.

Hòa Thuận Hầu phủ cứ như đang diễn một trò hề. Nhưng trò hề này không những giúp họ đạt được lợi ích lớn, mà còn thể hiện được thực lực của Hòa Thuận Hầu phủ với người đời.

Đừng tưởng rằng Hòa Thuận Hầu phủ mấy năm nay mờ nhạt mà cảm thấy người ta yếu đuối có thể bắt nạt. Bây giờ nhìn thấy họ ra một chiêu thật làm cho người ta, ừm, cảm thấy vừa buồn cười vừa sợ hãi.

Từ nay về sau, không ai còn dám có ý gì với Hòa Thuận Hầu phủ nữa, càng không có ai dám tặng người cho Hòa Thuận Hầu phủ.

Lúc này, Vương Tự Bảo, người không được ngủ ngon, ảnh hưởng đến sự phát triển cơ thể, đang ngủ bù ở trong Ung Từ Cung của Tương Thái hậu.
Khi mặt trời lên cao ba thước cô mới tỉnh dậy.

"Cô ngoại tổ mẫu". Nhìn thấy Tương Thái hậu ngồi trên ghế mềm bên cạnh đang chơi Hoa Dung Đạo mà cô tặng, Vương Tự Bảo khẽ gọi, giống như lúc nhỏ thường làm nũng, mang theo ý ỷ lại.

Tương Thái hậu vội vàng đặt Hoa Dung Đạo xuống, xỏ giày tiến đến. Bà bước tới bên giường, ôm Vương Tự Bảo vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng cô.

Tiểu nha đầu này đã chín tuổi rồi, tính cả tuổi mụ thì cũng là một cô nương mười tuổi. Có nhiều cô nương mười một mười hai tuổi đều đã có thể lập gia đình rồi.

Vương Tự Bảo nhẹ nhàng, mềm mại ghé vào lòng của Tương Thái hậu, cảm nhận sự dịu dàng hiếm có trong cung cấm.

"Bảo Muội không giận sao?" Tương Thái hậu dùng giọng điệu dỗ dành trẻ con hỏi.

"Dạ". Vương Tự Bảo ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nói:" Ngủ một giấc là hết rồi."
Nha đầu này sáng sớm lúc vừa mới vào cung liền giống như một con chồn nhỏ xù lông, tố cáo hàng loạt hành động độc ác của người ức hϊếp Hòa Thuận Hầu phủ nhà cô bé. Bà vốn tưởng rằng Hòa Thuận Hầu phủ lần này sẽ ra một đòn phản kích cực kỳ nguy hiểm, không ngờ cuối cùng tiểu nha đầu lại nói, Tôn Phó Thống lĩnh không đáng tội chết, hù dọa hắn là được, đừng làm Hoàng biểu cữu khó xử.

Vì vậy, Tương Thái hậu lấy danh nghĩa của Ung Từ Cung chuyển mảnh giấy của Vương Tự Bảo kia cho Vĩnh Thịnh đế.

Tương Thái hậu âu yếm vuốt ve mái tóc dài được chăm sóc cẩn thận đang rối bù lên của Vương Tự Bảo, mái tóc ấy vừa đen, vừa mượt, vừa bóng.

Tiểu nha đầu vẫn là một đứa bé, lòng dạ không đủ hiểm độc.

Ngươi bỏ qua cho người ta lần này, nhưng ngược lại, tương lai người ta không chắc sẽ bỏ qua cho ngươi.
Phong cách hành sự sấm to nhưng mưa nhỏ này có thể sẽ bị người ta chê cười, nhưng Hòa Thuận Hầu phủ sẽ được cái gì?

Còn không phải là sự chống đỡ của Tương Thái hậu trong cung và lòng tin của Vĩnh Thịnh đế hay sao?

Nếu thật sự làm lớn chuyện lên, làm không tốt còn có thể đắc tội với Vĩnh Thịnh đế. Như vậy đây sẽ không phải là chuyện tốt đối với Hòa Thuận Hầu phủ.

Đây cũng là kết quả mà Vương lão hầu gia và Vương Tử Nghĩa bàn bạc tối qua.

Bởi vậy, sau khi trải qua lần tấn công này, Hòa Thuận Hầu phủ đã có một sự chuyển biến thần kỳ.

Như vậy cũng đã cho người khác thấy được thực lực của Hòa Thuận Hầu phủ, lại ghi được điểm trước mặt Vĩnh Thịnh đế.

Truy๖enDKM.com

Về phần Tôn Minh Triết, cái hố của hắn ta còn ở phía sau.

Nếu Hòa Thuận Hầu phủ muốn đẩy người vào chỗ chết, chỉ sợ Vĩnh Thịnh đế sẽ có tâm ý muốn bảo vệ hắn. Vậy nên, việc Hòa Thuận Hầu phủ lại nâng lên cao, đặt xuống nhẹ nhàng sẽ khiến Tôn Minh Triết trở thành cái gai trong lòng Vĩnh Thịnh đế.
Phải biết rằng, có một số gai nếu xử lý không tốt sẽ ở mãi trong lòng không thể lấy ra, cho đến khi mưng mủ, cuối cùng phải nhổ tận gốc rễ mới có thể chữa khỏi.

Cứ như vậy Hòa Thuận Hầu phủ đứng trong đội ngũ người bị hại, trở thành bên được đồng tình. Từ đó còn để lại ấn tượng tốt đẹp trước mặt Vĩnh Thịnh đế, và nhận được sự bồi thường thích đáng.

Vả lại với Lâm Khê mà nói, vẫn nên dành thời cơ âm thầm xử lý người này thì tốt hơn. Bọn họ đã không muốn ra tay thì thôi, nếu đã ra tay tuyệt đối sẽ không chừa cho đối phương bất kỳ đường lui nào.

Về phần âm thầm xử lý như thế nào, đây là nghề của Lâm Khê rồi.

Chờ đến buổi chiều, sau khi ăn no uống đủ lại ngủ bù thêm một giấc nữa, Vương Tự Bảo may mắn được Vĩnh Thịnh đế triệu kiến ở ngoài thư phòng.
Sau khi Vương Tự Bảo hành lễ với Vĩnh Thịnh đế, Đại thái giám tổng quản Đức Thọ chuyển cho cô bé một cái ghế ngồi bên cạnh Vĩnh Thịnh đế.

"Bảo Muội qua đây. Chỗ Hoàng biểu cữu có ít hoa quả vừa mới được tiến cống vẫn chưa ban thưởng xuống dưới, con nếm thử trước đi". Vĩnh Thịnh đế đặt tấu chương xuống, nhiệt tình gọi Vương Tự Bảo ngồi xuống cạnh mình.

"Vâng ạ, Hoàng biểu cữu". Vương Tự Bảo cực kỳ vui sướng tiến đến trước mặt Vĩnh Thịnh đế.

Cô hơi kiễng chân, đôi chân nhỏ lắc lư giữa không trung.

Đây chính là tiểu nha đầu sáng nay đến vây đánh Tôn phủ? À không phải, chỉ là vây mà không đánh.

Vĩnh Thịnh đế còn tưởng rằng cô đã lớn rồi cơ? Bây giờ thấy vẫn còn tính trẻ con như thế này?

Vương Tự Bảo liếc mắt nhìn số hoa quả vừa mới tiến cống, cái thứ đỏ đỏ này chắc hẳn là quả cà chua
Nhìn thấy vẻ nghi ngờ cộng thêm kinh ngạc của Vương Tự Bảo, Vĩnh Thịnh đế cực kỳ tò mò.

"Sao vậy Bảo Muội, con thấy loại quả này rồi sao?"

Vương Tự Bảo thoáng suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Thấy thì chưa từng thấy, nhưng hình như trong sách ghi chép của ngoại tộc nào đó hình như có ghi chép về loại quả này, không biết có phải hay không?

Nơi này gọi cà chua là cái gì, cô bé thật sự không biết. Vì thế chỉ có thể nói hàm hồ như vậy.

Vĩnh Thịnh đế mỉm cười nói: "Quả thật là do ngoại tộc tiến cống. Gọi là gì?"

Đức Thọ lập tức tiếp lời nói: "Bẩm vạn tuế, gọi là quả hồng phiên".

Vĩnh Thịnh đế gật đầu nói:" Đúng, gọi là quả hồng phiên. Trẫm đã thử một quả nhưng vẫn chưa cảm thấy nó ngon". Nói xong, ông lấy ra một quả vừa to vừa đỏ đưa cho Vương Tự Bảo.
"Tiểu nha đầu, con nếm thử xem có ngon không? Nếu như ngon, lát nữa trẫm sẽ kêu người tặng cho con một ít".

"Tạ ơn Hoàng biểu cữu. Cho dù không ngon, Bảo Muội cũng sẽ nói ngon. Bằng không Hoàng biểu cữu sẽ không thưởng nhiều cho con nữa." Vương Tự Bảo ngây thơ nói.

"Hả?" Vĩnh Thịnh đế nghĩ đến lời mình vừa nói, bật cười ha ha

Vương Tự Bảo vừa cười ngọt ngào vừa ăn cà chua, ặc, nơi này gọi là quả hồng phiên.

"Thật là ngon". So với cà chua phun thuốc, dùng qua thuốc hóa học thời hiện đại thì đúng là quả cà chua này ngon hơn không biết bao nhiêu lần. Cái này phải trồng như nào ấy nhỉ?

Vương Tự Bảo nhớ lại lúc trước bản thân đã từng nhìn thấy cảnh bạn học trồng cây thanh long. Cái này còn khó hơn trồng cà chua nhiều. Nguyên lý trồng chắc hẳn cũng tương tự cái kia. Vì vậy cô hạ quyết tâm sau khi quay về, tìm điền trang trồng thử ít quả hồng phiên xem sao.
Nhìn Vương Tự Bảo ăn hết một quả, Vĩnh Thịnh đế vươn tay ra, Đức Thọ nhanh chóng dâng khăn lên. Sau khi nhận lấy, Vĩnh Thịnh đế cẩn thận lau nước dính bên miệng Vương Tự Bảo.

Ông vừa lau vừa hỏi: "Còn ăn nữa không?"

Vương Tự Bảo lắc đầu nói: "Không ăn nữa, một quả là no rồi".

Vĩnh Thịnh đế gật đầu nói: "Ừ, vậy thì lát nữa về rồi lại ăn. Ăn cái gì nhiều quá cũng không tốt cho cơ thể".

Vương Tự Bảo nói lời cảm tạ một cách ngọt ngào: "Đa tạ Hoàng biểu cữu".

"Việc hôm nay, Hầu phủ bọn con thật sự không định truy cứu sao?" Vĩnh Thịnh đế nói ra những lời muốn hỏi.

VươngTự Bảo gật đầu nói: "Vâng ạ. Dù sao cũng không có gì lớn lắm. Lúc đó nguyên nhân tức giận không phải cái gì khác mà là vì những năm gần đây, người khác luôn cảm thấy Hầu phủ bọn con ở trong cung cũng được, ở trong quân đội cũng thế, đều không có ai ghê gớm. Cho nên cảm thấy bọn con dễ bắt nạt, ai cũng muốn đến giẫm mấy cái."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.