Thấy Vĩnh Thịnh đế không hề có biểu hiện tức giận, Vương Tự Bảo tiếp tục nói: "Giờ thì hay rồi, một tên Phó Thống lĩnh tam phẩm ban ngày ban mặt mà cũng có gan tặng nữ nhân cho Hòa Thuận Hầu phủ. Hừ! Như này cũng ức hϊếp người quá rồi. Nếu con nhớ không lầm thì bao nhiêu năm qua, Hoàng biểu cữu đều không hề tặng Hòa Thuận Hầu phủ con người lộn xộn nào cả. Hơn nữa người này lại tặng một nữ nhân còn mang đồ tang trên người. Càng quá đáng hơn là hắn còn bảo nữ nhân đó dùng kế hèn hạ, nhân lúc không có người giở trò hạ độc Đại ca con. Hoàng biểu cữu, người nói xem, gặp phải việc như vậy con có thể không tức giận sao? Chẳng lẽ còn không cho bọn con nghĩ cách trút giận?
Cô không cáo trạng, cũng chưa từng nói nhà mình không được xem trọng, ở trong triều đường với trong quân đội đều không được xem là cái thá gì, đúng không nào.
Ngược lại Vĩnh Thịnh đế lại rất thích sự thành thật này của Vương Tự Bảo.
Đứa trẻ này ban đầu còn tỏ ra rộng lượng, nhưng càng nói về sau càng căm phẫn. Đây đúng là phản ứng thật của một đứa trẻ nên có.
Càng nhìn dáng vẻ trẻ con của Vương Tự Bảo, Vĩnh Thịnh đế càng cảm thấy thú vị. Khóe miệng cũng bất giác nhếch lên.
Sau khi khôi phục lại vẻ mặt bình thường, Vĩnh Thịnh đế lơ đãng hỏi: "Vậy sau đó tại sao con lại không tức giận nữa?"
"Còn không phải vì tổ phụ và phụ thân con nói không được làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425508/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.