Vương Tự Bảo vui vẻ từ biệt mọi người, vung tay áo, mang theo hợp đồng do cô và Vĩnh Thịnh đế viết tay ở Ngự Thư Phòng, kí tên và đóng dấu riêng, đi ra khỏi cung.
Tuy rằng bản hợp đồng này đối với Vương Tự Bảo mà nói căn bản không có sự bảo hộ của pháp luật. Nhưng đối với người ngoài cũng đã đủ hù dạo người ta rồi.
Nhìn thấy chưa? Đây là thánh chỉ, còn là thánh chỉ do đích thân Hoàng đế viết và đóng dấu.
Cùng Hoàng đế bàn chuyện làm ăn còn ký hợp đồng, chỉ sợ trong lịch sử chưa từng có chuyện như này đi. Vương Tự Bảo âm thầm quyết định, cần phải cất giữ bản hợp đồng này cẩn thận, đồng thời xem như gia bảo truyền đời.
Vật độc nhất vô nhị này tương lai đem đi bán nhất định rất đáng giá.
Hành trình lần này điểm khiến Vương Tự Bảo kiêu ngạo nhất chính là: rốt cuộc Hòa Thuận Hầu phủ bọn họ cũng đã quay lại hàng ngũ tuyệt đỉnh thế gia.
Đây cũng là báo đáp tốt nhất mà mọi người nhận được sau nhiều năm ẩn nhẫn. Bọn họ thật sự đã làm được.
Khi quay lại Hầu phủ, Vương Tự Bảo bèn kể chuyện ngày hôm nay cho mọi người nghe, quả nhiên khi nghe được thông tin cuối cùng, tất cả mọi người đều kích động không thôi. Nhất là Vương lão hầu gia vui mừng đến nỗi nước mắt lưng tròng. Cuối cùng ông còn dẫn mọi người tới từ đường quỳ bái tổ tiên.
Trước đây Vương Tự Bảo không hiểu cái gọi là vinh quang gia tộc mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425507/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.