Là bên đồng tình, khi biết sự việc này, rất nhiều dân chúng đã đến Đại Lý Tự xin lệnh, yêu cầu thả người con trai ấy ra.
Cuối cùng việc này đã kéo dài nửa năm nay.
Vương Tự Bảo cẩn thận đọc đề thi, phát hiện: Trong cả vụ án này, có một việc mà không ai bàn luận đến là việc đứa con này gϊếŧ chết mẹ kế của mình thì định tội thế nào.
Từ trước đến nay Vương Tự Bảo vẫn có quan điểm riêng về việc bất hiếu. Người ta bảo "phụ từ tử hiếu", nếu như cha mẹ yêu thương con cái, con cái bất hiếu bị trừng phạt là đạo lý hiển nhiên.
Nhưng nếu như cha mẹ không tốt thì sao? Nếu vẫn khăng khăng không cho phép con cái mình làm ngược lại nguyện vọng của họ, làm vậy chính là đang hãm hại mình. Đặc biệt là trong trường hợp này, nếu như cha mẹ phạm sai lầm, lẽ nào là một người con chỉ có thể giương mắt nhìn họ phạm sai lầm mà không thể báo quan, thậm chí còn cùng họ thông đồng làm bậy sao?
Từ xưa đến nay có bao nhiêu bà mẹ chồng độc ác chỉ dựa vào điểm này để chèn ép con dâu cả đời.
Đây không phải vấn đề mà người có tư tưởng hiện đại như Vương Tự Bảo nhờ vào sức lực cá nhân có thể giải quyết. Đây là vấn đề của thời đại, cũng là vấn đề của xã hội. Cô đúng là một cô gái xuyên không về, nhưng loại tư tưởng thâm căn cố đế này sẽ không vì sự xuất hiện của cô mà thay đổi. Cho dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425478/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.