Vĩnh Thịnh đế nhìn hai cha con Vương Tử Nghĩa, quả thực hơi nghi ngờ sự lựa chọn của mình. Nhưng nhìn mấy đĩa điểm tâm còn lại thật sự mê người, ông lại chậm rãi nếm.
Trong Ung Từ Cung, Vương Tự Bảo đang gối đầu lên chân Lâm Khê, vừa nghỉ ngơi vừa há miệng chờ Lâm Khê đút thức ăn.
Nhìn thấy cảnh này, Tưởng Thái hậu cho rằng Lâm Khê quá nuông chiều Vương Tự Bảo.
"Bảo Muội, nằm ăn như vậy không tốt đâu, nhanh ngồi dậy ăn, ăn xong đi lại cho tiêu hóa hết thức ăn rồi lại nằm."
Vương Tự Bảo lăn một vòng ngồi dậy, người mềm nhũn: "Cô ngoại tổ mẫu" sau đó lại làm nũng nói: "Con bận bịu lâu như vậy, thật sự là mệt lắm luôn đó!"
"Nếu biết mệt sao còn làm nhiều đồ như vậy? Làm xong rồi tại sao lại còn chia ra mấy lần mang đi?" Tưởng Thái hậu nhìn thấy nha đầu này bận bịu từ sáng đến trưa, lúc thì dặn người làm thế này, lúc lại bảo người làm thế kia, đừng nói làm cho mấy chục đầu bếp Ngự Thiện Phòng của Ung Từ Cung xoay mòng mòng, cuối cùng đến cả toàn bộ thái giám, cung nữ của Ung Từ Cung cũng phải ra trận.
"Cô ngoại tổ mẫu người nghĩ xem, tâm lý của con người có phải là khi mình có mà người khác không có sẽ cảm thấy bản thân vô cùng ưu việt". Đây là điều mà Vương Tự Bảo suy nghĩ khi mang điểm tâm cho Vĩnh Thịnh đế. Một khi Vĩnh Thịnh đế vui vẻ đương nhiên sẽ cho Vương Tự Nghĩa đặc quyền ăn đồ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425480/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.