Nói tiểu thư của người ta là cóc ghẻ thì có ra thể thống gì không? Đường đường là một khuê nữ danh gia mà lại bị người ta gièm pha như vậy, sau này làm sao mà sống nổi nữa?
"Như Lan, lui xuống đi, để ta yên tĩnh một lúc." Lục Tuyết Oánh xụi lơ phẩy tay.
"Dạ." Như Lan cung kính thi lễ với Lục Tuyết Oánh rồi ra ngoài.
Tiểu thư của ả phải được yên tĩnh nghỉ ngơi.
Đến tối, chẳng ngờ sau khi nghỉ ngơi xong, tiểu thư của ả lại thưa chuyện với phụ thân mình, kiên trì muốn được gả cho Vương Dụ Tuần.
Thế... thế này đâu khác gì kẻ ngốc? Người ta muốn trốn còn chưa xong, tiểu thư lại còn xông vào.
Chuyện này khiến Lục Vĩnh Niên rất khó xử. Buổi sáng ông ta vừa mới tới Hòa Thuận Hầu phủ thăm một chuyến, bây giờ lại phải tìm cách để gả con gái ngốc của mình cho kẻ tàn phế kia, thế này chẳng phải là tự chuốc khổ sao?
"Phụ thân, con cầu xin phụ thân đó, con thật sự muốn đấu tranh cho bản thân mình, chỉ một lần này thôi." Lục Tuyết Oánh nói xong thì quỳ xuống, khóc lóc cầu xin phụ thân mình.
Chỉ vì Vương Dụ Tuần mà cô con gái ngốc này đã khiến cha con ông bị người ở Ung Đô coi là trò cười, nhất là khi căn cơ ở Ung Đô của họ còn chưa vững, cho nên không thể nào phản bác lại được. Giờ Lục Tuyết Oánh lại nằng nặc đòi gả cho người ta, thế chẳng phải lại khiến cha con ông mất mặt tiếp sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425444/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.