"Bảo Muội." Lữ Hồng Bác thấy Vương Tự Bảo thì chủ động chào hỏi.
"Đại sư huynh đến rồi đó à." Vương Tự Bảo mỉm cười, gật đầu mời Lữ Hồng Bác ngồi.
"Chào Đại sư bá ạ." Vương Hử lễ phép chào Lữ Hồng Bác.
"Hử ca nhi cũng tới rồi à." Lữ Hồng Bác thấy Vương Hử cũng không bất ngờ, dù gì đây cũng là lần gặp mặt riêng tư, nếu bị truyền ra ngoài thì không hay ho gì cả.
Rất may là Vương Tự Bảo đã nhanh trí mà dẫn theo một đứa trẻ tới.
"Trông Hử ca nhi như vậy, có vẻ như không chịu ảnh hưởng quá lớn?" Lữ Hồng Bác hỏi Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo cười rồi xoa đầu Vương Hử: "Thằng bé này với Tông ca nhi đều rất khỏe mạnh, mấy ngày đầu lúc ngủ không được ngon cho lắm, nhưng bây giờ ăn uống, ngủ nghỉ đều ổn cả rồi."
Dù gì thì trẻ con rất dễ quên. Chỉ cần có người nhà luôn ở bên cạnh, hướng sự chú ý của chúng về chỗ khác thì chúng sẽ mau quên đi những chuyện không vui thôi.
Mấy hôm nay, ngày nào Vương Tự Bảo cũng dẫn theo Vương Hử và Vương Tông để học hoặc luyện võ, đặc biệt là vào buổi tối, nếu không làm cho hai đứa nhóc mệt lử thì cô tuyệt đối sẽ không để hai đứa về phòng để ngủ.
Thử nghĩ mà xem, khi người ta mệt đứt hơi thì làm gì còn sức để nghĩ linh tinh nữa, nhất là với trẻ con. Hai đứa trẻ chỉ biết kêu khổ mấy câu, còn lại thì đầu vừa chạm gối đã gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425441/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.