Gian bên cạnh là một chỗ nghỉ ngơi nho nhỏ. Nếu Vương Tự Bảo đến khu Tây làm việc mà thấy mệt thì có thể vào đây nghỉ một lúc.
Dù gì ở đây Vương Tự Bảo còn có một tiền trang tự mở đang làm ăn rất phát đạt.
Sau hơn một năm hoạt động, Bảo Ký tiền trang của Vương Tự Bảo đã giúp được rất nhiều nông hộ trong năm qua. Dần dà, ai cũng biết dù tiền trang này có thu khoản phí nhất định nhưng vẫn còn ít hơn rất nhiều so với chỗ cho vay nặng lãi. Những nông hộ hồi đầu còn có vẻ thăm dò thì nay đã hoàn toàn tin tưởng Bảo Ký tiền trang. Tiền trang này cũng đang không ngừng mở rộng việc làm ăn ra bên ngoài, nhưng Vương Tự Bảo không dự định sẽ để nó phát triển quá lớn mạnh. Cô muốn dồn hết tinh lực sau này cho việc phát triển đất phong của mình và Lâm Khê.
Sau một khoảng lặng ngắn, Lữ Hồng Bác cho rằng mình là nam tử thì phải chủ động.
Vậy là hắn liền mở lời, nhưng lại nói một câu khiến người ta thấy khó hiểu: "Nàng rất tốt, thật sự rất tốt."
"Hả?" Lục Tuyết Oánh ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Lữ Hồng Bác.
Sao tự nhiên lại nói câu này?
Thấy Lục Tuyết Oánh không hiểu ý của mình, Lữ Hồng Bác đỏ mặt giải thích: "Nàng đừng nghe mấy lời đồn thổi vô căn cứ ở bên ngoài, những việc nàng làm không hề sai. Hơn nữa khi nghe nói tay trái của Vương Tứ ca bị tàn phế, nàng vẫn kiên quyết muốn gả cho hắn, đây là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425439/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.