Lúc này thì Vương Tự Bảo cảm thấy nàng ta đúng là ví dụ điển hình của kẻ "chưa thấy quan tài chưa đổ lệ."
Chỉ là mang thai thôi mà? Và còn chưa chắc đây có phải là con của Nhàn vương hay không. Vậy mà bây giờ đã tỏ vẻ kênh kiệu thì có phải hơi sớm không?
Vương Tự Bảo cũng lạnh lùng cười, hét to về phía bên ngoài: "Người đâu!"
"Có." Thị vệ của Nhàn vương phủ lập tức đứng chờ lệnh ở cửa.
Chuyện này đã được Nhàn vương xếp đặt ổn thỏa trước khi đi. Sau khi hắn đi, bất kể là chuyện gì cũng phải nghe theo lệnh của Lâm Khê và Vương Tự Bảo.
"Đưa Na Nhân Công chúa đến Lục Phương Quán."
Lục Phương Quán là nơi để sứ thần nước khác đến Ung Đô nghỉ ngơi.
"Khoan đã, ngươi dựa vào đâu mà dám bảo ta ra Lục Phương Quán?" Na Nhân Công chúa chỉ thẳng vào mặt Vương Tự Bảo mà chất vấn.
Nàng ta không tin cô bé trước mặt lại dám đối đầu với Nhàn vương phi tương lai là mình.
"Nếu còn muốn giữ cái tay thì mau hạ tay xuống." Lâm Khê lạnh lùng nói.
Vương Tự Bảo và Lâm Khê đột nhiên gây khó dễ khiến Na Nhân tức muốn hộc máu.
Nàng ta ngẩng đầu, xoa cái bụng đang nhô cao mà vênh váo nói: "Hẳn là các ngươi chưa rõ mình đang ở địa vị nào rồi. Ta là Nhàn vương phi tương lai, cũng chính là nữ chủ nhân tương lai ở đây. Sao các ngươi dám diễu võ dương oai ở nhà ta chứ?"
Lâm Khê nhếch miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425436/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.