Trước khi Đỗ tổng quản lui xuống, Lâm Khê lại nói một câu: "Chuyện Na Nhân Công chúa ý đồ bán phòng thϊếp của Nhàn vương, cũng tìm cơ hội thông báo cho cha và các huynh của các phòng thϊếp đó, để họ sớm có cân nhắc trong lòng."
Đây là để những người đó chuẩn bị tâm lý, góp chút sức lực?
"Vâng, lão nô đi làm ngay."
Chờ lúc Đỗ tổng quản rời đi, Vương Tự Bảo không hiểu rõ nên mới hỏi một câu: "Huynh nói, Nhàn vương biểu cữu vì sao chỉ biết tránh Na Nhân, mà không xử lý người này?"
Lâm Khê cảm thấy nói ra chuyện này hình như sẽ tổn hại tới hình tượng của nghĩa phụ mình, nhưng mà thấy nét mặt tò mò muốn biết của Vương Tự Bảo thì vẫn quyết định ăn ngay nói thẳng.
"Đoán chừng nghĩa phụ ta cũng nghĩ giống như chúng ta lúc đầu, cứ nghĩ bệnh khó nói đã trị khỏi rồi, cho nên mới phóng túng cho Na Nhân này, không hề để ý tới. Dù sao thì đứa con trong bụng Na Nhân kia có khả năng là đứa con trai nối dõi của ông ấy. Nhưng sự thật rốt cuộc là thế nào chúng ta vẫn phải đợi nghĩa phụ trở về mới có thể rõ ràng được."
"Chuyện gì vậy chứ?" Vương Tự Bảo chớp đôi mắt to nhìn Lâm Khê.
Lâm Khê nói quanh co: "Ông ấy, thời gian này ông ấy đã tìm mấy nữ nhân có thể lọt vào mắt mình để cố gắng sinh con, nhưng rốt cuộc kết quả thí nghiệm như thế nào vẫn chưa thể biết được."
Vương Tự Bảo bỗng nhiên tỉnh ngộ:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425435/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.