Lâm Khê hôn lên những giọt nước mắt mặn chát đang chảy xuôi của Vương Tự Bảo, nhưng hôn thế nào cũng không hết.
Chàng trai nhỏ cũng muốn khống chế tình cảm của bản thân, rời đi một cách tiêu sái. Nhưng mà, thế nào cũng không làm được.
Những điều nên nói, đều đã nói mấy lần. Bây giờ cậu chỉ có thể ôm Vương Tự Bảo thật chặt, khóe mắt hoen đỏ, nhẹ giọng nói: "Bảo Muội, Bảo Muội của ta."
Cuối cùng Lâm Khê hôn Vương Tự Bảo một lần nữa, rồi mang theo mấy thứ đồ lên xe ngựa lên đường.
Tuy mỗi lần đi được mấy bước, Lâm Khê cứ quay đầu nhìn Vương Tự Bảo, nhưng cuối cùng hình bóng lưu lại cho nhau chỉ có thể càng ngày càng nhỏ bé, càng ngày càng mơ hồ.
Tới lúc không thể nhìn thấy nhau nữa, gương mặt Vương Tự Bảo đầy nước mắt ghé sát vào lòng Vương Dụ Tuần với vết thương đã gần khỏi nhưng vẫn băng vải trắng trên cánh tay.
Nhìn thấy Vương Tự Bảo như vậy, Vương Dụ Tuần cũng chỉ có thể bất đắc dĩ dùng cánh tay lành lặn nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô.
Vương Dụ Tuần vừa vỗ vừa chán ghét nhìn nước mũi và nước mắt dính trên vải trắng băng trên tay mình, tuy nhiên hắn không đẩy muội muội bảo bối của mình ra, điều này khiến Vương Dụ Tuần nghĩ rằng bệnh ưa sạch sẽ nghiêm trọng của mình đã có chuyển biến tốt rồi chứ.
Buổi tối lúc Vương Tự Bảo đang trở mình trên giường, không thể nào ngủ được thì đột nhiên nghe thấy tiếng có người gõ nhẹ vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425433/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.