Vương Tự Bảo cười gật đầu đáp: "Được, chúng ta cũng chơi đủ rồi, không ở đây gây thêm phiền phức nữa." Sau đó hướng về phía Vương Tông hét: "Tông ca nhi, chúng ta về thôi."
"Vâng, tiểu cô cô." Vương Tông vừa nói vừa chạy đến kéo tay Vương Tự Bảo.
"Chơi vui không?" Vương Tự Bảo vừa nói vừa lấy khăn ra cẩn thận lau mồ hôi trên trán cho Vương Tông.
Vương Tông trả lời giòn vang: "Vui, ở đây khác với điền trang chúng ta, không ngờ nhiều rau như thế mà đều có thể ăn."
Vương Tự Bảo cười xoa đầu Vương Tông nói: "Chỉ biết ăn thôi." Sau đó lại quay về hướng Vương Dụ Tuần nói: "Tam ca, đi thôi. Ở đây xong việc rồi, mai chúng ta về nhà chứ?"
Vương Dụ Tuần gật nhẹ nói: "Được, ngày mai về."
Vương Dụ Tuần cảm thấy Vương Tự Bảo hôm nay thật sự rất kỳ quái, thế mà lại hứng thú với một phụ nữ có chồng trong thôn này đến vậy, nhưng cũng không lập tức hỏi nàng người đó là ai.
Đến khi trên đường về phủ Lâm Bắc hắn mới hỏi Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo rất muốn nói với Vương Dụ Tuần người đó là ai, nhưng nếu như nàng nói ra thì Vương Dụ Tuần có cảm thấy nàng là yêu quái không? Nàng có thể nhớ người mình đã gặp qua lúc chưa đầy một tuổi?
Huống chi Vương Đại nương nhìn giống Nguyệt di nương chứ không giống Vương Tử Nghĩa. Như vậy nàng sao có thể giải thích được mình làm sao nhận ra người này.
Nghĩ một lúc vẫn thấy cái lí do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425231/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.