Chương trước
Chương sau
Trước mặt nhiều người như vậy, Vương Dụ Tuần không biết nên nói sao mới phải. Bây giờ nghĩ lại những đám nữ tử ở Ung Đô kia so với Thẩm Nguyệt Như quả thật kín đáo hơn nhiều. Đến cả Lục Tuyết Oánh năm đó so với nàng ta có lẽ cũng phải mặc cảm tự ti.

Cho nên Vương Dụ Tuần lạnh lùng phun ra hai chữ.

"Nằm mơ!"

Nha dịch đi theo Vương Dụ Tuần và dân chúng vây quanh nghe thấy hai chữ đó đều không nhịn được mà cười ha ha.

Da mặt của Thẩm đại tiểu thư này đúng là càng ngày càng dày. Trước đây ngày ngày quấn lấy Vương Dụ Tuần thì thôi đi, giờ lại còn tiết mục bức hôn trên đường phố, có lẽ đến cả nữ tử dân thường cũng không thể làm ra việc đáng xấu hổ như vậy. Sau này ai còn giám lấy người như nàng ta cơ chứ?

Chỉ có điều Vương đại tri phủ cũng độc ác đi, vậy mà lại không để ý đến thể diện của cô nương nhà người ta, nói ra lời tuyệt tình như thế. Nói như thế không khác gì tát vào mặt con người ta giữa đường giữa chợ.
"Ngươi!" Thẩm Nguyệt Như tức giận hung hăng hít vào một hơi, lại chậm rãi thở ra.

Nàng ta híp mắt lại, hạ quyết tâm, lập tức móc trong giày ra một thanh đoản kiếm.

"Nếu ngươi không đồng ý, hôm nay ta sẽ chết trước mặt ngươi." Thẩm Nguyệt Như vừa nói, vừa dùng đoản kiếm kề lên cổ mình điên cuồng hét lên.

Vương Dụ Tuần liếc mắt thản thiên nói: "Xin cứ tự nhiên."

Sống chết của một nử tử không quan trọng thì liên quan gì đến hắn?

Tiếp đó Vương Dụ Tuần ngẩng đầu nói với Khẩm Thiêm - kẻ ở đằng xa cưỡi ngựa mang theo một đoàn binh sĩ đi tuần đến trợ uy cho em gái: "Về báo Thẩm Đồng tri chuẩn bị quan tài cho tốt, bản phủ nếu có thời gian sẽ đến phúng viếng."

Nói xong quay người định lên ngựa rời đi.

Nhưng Thẩm Nguyệt Như lại giống như đã lên cơn điên, tay cầm đoản kiếm, bước từng bước tiến về phía hắn.
"Vương Dụ Tuần, ta không phải đang nói đùa." Thẩm Nguyệt Như nói xong, tay dùng lực, rất nhanh liền thấy máu tươi chảy dọc cần cổ, nhìn không hề giống giả bộ để dọa người một chút nào.

Chúng nha sai nhìn thấy cảnh tượng như vật liền nhốn nháo nhường đường cho Thẩm Nguyệt Như, cứ như vậy, Thẩm Nguyệt Như nhanh chóng tới trước mắt Vương Dụ Tuần.

Thẩm Nguyệt Như ư rưng rưng nói: "Ngươi thật sự không định lấy ta?"

Cực kỳ giống một người vợ bị chồng ruồng bỏ.

Vương Dụ Tuần lạnh lùng nhìn Thẩm Nguyệt Như nói: "Ngươi tự lo cho thân mình đi." Nói xong lại một lần nữa quay người định lên ngựa.

Nhưng hắn chưa kịp bước chân lên bàn đạp thì một thanh đoản kiếm đã lạnh lùng xuất hiện trên cổ.

Sau đó, hắn nghe Thẩm Nguyệt Như âm trầm nói: "Tuần lang, đây là do chàng ép ta, ta đã cho chàng cơ hội rồi."
Chúng nha dịch, còn cả minh vệ và ám vệ của Vương Dụ Tuần đều kinh hãi, không hay rồi, đại nhân (công tử) nhà họ bị người ta khống chế rồi.

Lúc Vương Tự Bảo nhận được tin, Vương Dụ Tuần đã bị Thẩm Nguyệt Như và Thẩm Khiêm đưa đi. Vương Tự Bảo chỉ có thể nhanh chóng triệu tập người đi cứu người.

Xem ra chiêu thức gì đều không nằm ở chỗ lão luyện, mà chỉ cần dùng thích hợp là được.

Một người miễn dịch với người đẹp như Vương Dụ Tuần vậy mà lại có thể trúng chiêu này.

Nghĩ đến đây, Vương Tự Bảo không nhịn được lắc đầu.

Nhưng sự đã đành, người thì vẫn phải cứu.

Trước khi cứu Vương Dụ Tuần, Vương Tự Bảo sai Diễm Dương - người vừa mới bình phục quay về, thu xếp gửi Vương Tông vào Ám bộ. Lúc này nàng không thể phân tâm đi chăm sóc Vương Tông, nàng nhất định phải khiến bản thân không có bất kỳ vướng bận nào mới được.
Đồng thời Vương Tự Bảo còn gọi đám người Tân Sinh và Tân Hoa đến, đưa bọn họ cầm ấn tín của mình cấp tốc chạy đến quân đoàn đặc biệt mà Chu Lâm Khê đặt tên là Hộ Bảo Quân, bảo bọn họ dựa theo chỉ thị của Vương Tự Bảo ở trong thư chấp hành mệnh lệnh.

Mặt khác, Vương Tự Bảo ra lệnh cho Lương Thần và Mỹ Cảnh cầm Long Hành Lệnh mà trước đây Vĩnh Thịnh đế đã giao cho nàng đến vùng ngoại ô phía Đông phủ Lâm Bắc tìm thủ lĩnh ám long vệ Lưu Minh Nghĩa đang ẩn náu ở đó, bảo ông điều binh vây quét núi Lâm Dương.

Đồng thời nàng phái một nhóm phối hợp với nhóm người Thái tử Hạ Lập Hiên và Vương Dụ Trạch đến Bình Bắc quân truy bắt phản tặc Trần Quảng Nghĩa và gia quyến, khi tất yếu có thể xử tử tại chỗ.

Sau khi liên tiếp ban ra mấy mệnh lệnh, Vương Tự Bảo ôm Tiểu Thiểm, cưỡi Tiểu Tuyết Cầu, dẫn theo thị vệ tùy thân và thị vệ hoàng gia vội vã đuổi về phía ngoại ô, nơi mà Thẩm Nguyệt Như và Thẩm Khiêm đang ở.
Đồng thời lúc này Thẩm Tuấn Dương Thẩm Đồng tri sau khi biết được con trai và con gái mình làm xong việc, cũng vội vàng đuổi đến nơi huynh muội chúng.

"Phụ thân, phụ thân đến rồi."Thẩm Khiêm vừa thấy phụ thân mình đuổi đến lập tức tiến đến hành lễ.

Thẩm Tuấn Dương khoát tay chặn lại hỏi: "Bắt được người rồi?"

Khóe miệng Thẩm Khiêm nhếch lên, tự hào nói: "Đương nhiên. Người bây giờ đang bị nhốt ở gian phòng phía Đông, tiểu muội đang canh chừng."

Thẩm Tuấn Dương gật đầu, thoáng kích động nói: "Vậy thì tốt quá rồi."

"Phụ thân, bao giờ chúng ta giao người này cho Trần Đại Tướng quân?" Thẩm Khiêm nhìn phụ thân hắn hỏi.

Thẩm Tuấn Dương nhìn đứa con trai ngốc của mình, lạnh lùng nói: "Giao? Dựa vào cái gì mà phải giao người chúng ta bắt được cho hắn?"

"Không phải ông ta hạ lệnh bảo chúng ta bắt Vương Dụ Tuần sao? Hiện giờ đã bắt được người rồi, tại sao không giao người đi?" Thẩm Khiêm cau mày, nghi ngờ hỏi.
Nghe con trai hỏi như vậy, Thẩm Tuấn Dương ngầm lắc đầu. Sau đó hỏi lại: "Giao Vương Dụ Tuần ra chúng ta được lợi ích gì?"

"Ờ?"

Đúng vậy, giao Vương Dụ Tuần ra bọn họ được lợi ích gì? Huống hồ tiểu muội nhà hắn cũng không dễ dàng đồng ý đâu.

Nàng ta một lòng muốn gả cho Vương Dụ Tuần, bây giờ đã bắt người về rồi, nói một câu khó nghe thì là bá vương ngạnh thượng cung*, nàng ta sẽ chiếm Vương Dụ Tuần. Nếu như chiếm được con người của Vương Dụ Tuần rồi thì với tính cách của tiểu muội hắn há có thể chắp tay giao người ra.

(*) Cưỡиɠ ɠiαи, cậy mạnh hϊếp yếu.

"Vậy phụ thân, phụ thân tính thế nào?"

"Hiện giờ việc của chúng ta đã bị bại lộ, lần nay hai đứa lại phạm đại tội bắt cóc mệnh quan triều đình ở giữa đường. Chúng ta có lẽ đã không thể nào thoát tội. Tính đến nay chỉ còn một cách" Thẩm Tuấn Dương dừng một chút rồi nói tiếp: "Chính là trốn."
"Trốn? Vậy chúng ta có thể trốn đi đâu?" Thẩm Khiêm mơ màng nhìn phụ thân hắn.

Ở đây, hắn vì có sự che chở của phụ thân mình vẫn luôn thuận buồm xuôi gió. Trong giây lát nhắc đến trốn, vậy bao năm qua bọn họ dốc sức làm ở đây chắc phải đểu là xe cát dã tràng hay sao?

"Ừ. Giờ nhất định phải trốn, về phần trốn đi đâu? Nơi gần đây nhất là Thiệu Quốc thì không cần phải nghĩ nữa, đến đó có thể còn chết thảm hơn. Hiện giờ xem ra chỗ tốt nhất để đi chính là Định Quốc. Ngoại trừ nơi đó ra, còn có thể đến các nước nhỏ khác để tìm đường ra."

Thật ra trong lòng Thẩm Tuấn Dương cũng trăn trở không thôi. Vốn tưởng đi theo chủ tử của ông có thể có công giúp vua. Hiện giờ xem ra, chủ tử của ông hẳn muốn bỏ xe giữ tướng rồi.

Mà thôi! Thiên hạ rộng lớn, hà tất phải cố thủ ở một vùng? Cùng lắm thì tất cả bắt đầu lại từ đầu.
"Vâng. Con nghe theo phụ thân." Thẩm Khiêm luôn khâm phục sát đất các mưu lược của phụ thân hắn. Mọi việc chỉ cần nghe lời phụ thân hắn sẽ luôn luôn đúng. Hắn lại nghĩ tới Vương Dụ Tuần, liền hỏi: "Vậy phụ thân, chúng ta bắt Vương Dụ Tuần tới làm gì?

Truyen DKM.com

"Không có hắn làm con tin, chúng ta sao có thể trốn được?" Thẩm Tuấn Dương nói xong nhìn Thẩm Khiêm nói: "Bình thường nói con không được lanh lợi như muội muội con, con còn không phục, con tưởng rằng lần này hai huynh muội Vương Dụ Tuần và Vương Tự Bảo đến phủ Lâm Bắc không có chuẩn bị gì sao? Hừ! Huynh muội bọn chúng cũng tinh ranh lắm, trong tay không biết còn bao nhiêu con bài chưa lật. Nếu chúng ta không có Vương Dụ Tuần làm con tin, muốn trốn? Chỉ sợ còn khó hơn cả lên trời."

"Cho nên phụ thân bèn cố ý giả vờ nghe theo mệnh lệnh của Trần Tướng quân, bảo con và muội muội đi bắt Vương Dụ Tuần. Thật ra phụ thân đã có ý định bắt Vương Dụ Tuần làm con tin, mới cố ý thuận nước đẩy thuyền đồng ý?" Nói xong câu này Thẩm Khiêm còn không quên vuốt đuôi Thẩm Tuấn Dương nói: "Vẫn là phụ thân suy nghĩ chu toàn".
"Ừ. Lần này xem như con cũng thông minh ra một chút. Đi, chúng ta đi gặp Vương Dụ Tuần." Thẩm Tuấn Dương nói xong, nhấc chân đi về gian phòng nhốt Vương Dụ Tuần.

Mà lúc này, Vương Dụ Tuần cũng đang trải qua sự tra tấn đau khổ hiếm có trong cuộc đời.

"Tuần lang, ngày đầu tiên chàng tới phủ Lâm Bắc, ta đã thích chàng. Vì chàng mà cơm không ăn, nước không uống. Mỗi ngày nằm mơ cũng đều nhớ đến chàng." Thẩm Nguyệt Như vừa nói ngón tay không ngừng di chuyển trên người Vương Dụ Tuần. "Chàng nói xem, sao chàng có thể tàn nhẫn như vậy? Không những lạnh nhạt với ta, còn cự tuyệt ta trước mặt bao nhiêu người."

Vương Dụ Tuần bị trói lại trên ghế, muốn tránh né thế tiến công của Thẩm Nguyệt Như nhưng tránh thế nào cũng không được. Hắn cảm thấy đó không phải là ngón tay, mà là có hàng vạn con kiến theo sự chuyển động ngón tay đang không ngừng cắn gặp da thịt mình.
Bình thường chỉ cần là nữ tử đều không thể đến gần hắn, lần này lại bị một nữ sắc lang sàm sỡ, việc này khiến hắn ghê tởm không thể chịu nổi.

Cơ hội tốt như vậy, Thẩm Nguyệt Như há có thể bỏ qua?

Vì thế nàng ta ngừng công kích tai của Vương Dụ Tuần chuyển thành hôn môi. Nhưng nàng ta lại hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt ẩn nhẫn và kiềm chế của Vương Dụ Tuần sau khi nghe những lời mình nói.

Đôi môi đỏ mọng của nàng ta dần thu hẹp khoảng cách với cánh môi của Vương Dụ Tuần. Lần này Vương Dụ Tuần không né tránh càng khiến Thẩm Nguyệt Như cảm thấy như đang mở cờ trong bụng, thế là khóe miệng nhếch lên, đánh bạo nhưng không mất đi sự dịu dàng hôn lên cái nơi mà bản thân mơ ước đã lâu.

Hai tay Vương Dụ Tuần gắt gao nắm thành quyền, sắc mặt bởi vì phẫn nộ mà sưng đỏ rực lên, gân xanh trên cổ giật giật, hiển nhiên là ngấm ngầm chịu đựng cực kỳ đau khổ.
Thẩm Nguyệt Như cũng không thể tốt bụng buông tha cho Vương Dụ Tuần.

"Tuần lang, chàng nói xem ta có điểm nào không tốt, sao chàng không thể nhìn ta thêm một chút?"

Thẩm Nguyệt Như nói xong, nuốt nước bọt, bất chấp, chậm rãi đem áo ngoài, áσ ɭóŧ từng lớp từng lớp cởi ra cực kỳ khêu gợi. Sau đó chỉ còn cái áo yếm mà cái qυầи ɭóŧ đứng trước mặt Vương Dụ Tuần. Bởi vì vết thương trên cổ phải quấn một lớp băng rất dày, nên vẻ đẹp đã giảm bớt vài phần.

Vương Dụ Tuần căm ghét quay đầu sang một bên.

Trong mắt hắn, cơ thể lõα ɭồ của nữ nhân có lẽ còn khiến hắn chán ghét hơn cả lúc đang mặc quần áo.

"Ta nghe nói Tuần lang đến giờ vẫn chưa có nữ nhân nào?" Thẩm Nguyệt Như ỏn ẻn nói xong còn nhìn về phía Vương Dụ Tuần thản nhiên cười.

Tiếp theo nàng ta đánh bạo chậm rãi cởϊ qυầи lót của mình ra, lộ ra đôi chân dài trắng nõn thon dài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.