Trước mặt nhiều người như vậy, Vương Dụ Tuần không biết nên nói sao mới phải. Bây giờ nghĩ lại những đám nữ tử ở Ung Đô kia so với Thẩm Nguyệt Như quả thật kín đáo hơn nhiều. Đến cả Lục Tuyết Oánh năm đó so với nàng ta có lẽ cũng phải mặc cảm tự ti.
Cho nên Vương Dụ Tuần lạnh lùng phun ra hai chữ.
"Nằm mơ!"
Nha dịch đi theo Vương Dụ Tuần và dân chúng vây quanh nghe thấy hai chữ đó đều không nhịn được mà cười ha ha.
Da mặt của Thẩm đại tiểu thư này đúng là càng ngày càng dày. Trước đây ngày ngày quấn lấy Vương Dụ Tuần thì thôi đi, giờ lại còn tiết mục bức hôn trên đường phố, có lẽ đến cả nữ tử dân thường cũng không thể làm ra việc đáng xấu hổ như vậy. Sau này ai còn giám lấy người như nàng ta cơ chứ?
Chỉ có điều Vương đại tri phủ cũng độc ác đi, vậy mà lại không để ý đến thể diện của cô nương nhà người ta, nói ra lời tuyệt tình như thế. Nói như thế không khác gì tát vào mặt con người ta giữa đường giữa chợ.
"Ngươi!" Thẩm Nguyệt Như tức giận hung hăng hít vào một hơi, lại chậm rãi thở ra.
Nàng ta híp mắt lại, hạ quyết tâm, lập tức móc trong giày ra một thanh đoản kiếm.
"Nếu ngươi không đồng ý, hôm nay ta sẽ chết trước mặt ngươi." Thẩm Nguyệt Như vừa nói, vừa dùng đoản kiếm kề lên cổ mình điên cuồng hét lên.
Vương Dụ Tuần liếc mắt thản thiên nói: "Xin cứ tự nhiên."
Sống chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425229/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.