Chương trước
Chương sau
Thẩm Nguyệt Như đi về phía Vương Dụ Tuần, nghiêng người cố ý dùng vũ khí trước ngực chà xát lên người Vương Dụ Tuần.

Vương Dụ Tuần ghê tởm quay sang bên cạnh trốn.

Thẩm Nguyệt Như cũng không để ý, dán môi lên tai Vương Dụ Tuần, vừa thổi hơi nóng vừa uốn éo nói: "Tuần lang, đoán chừng trước đây chàng chưa từng có nữ nhân nào nên mới không biết những điểm tốt của nữ nhân. Lát nữa, ta nhất định ta sẽ hầu hạ chàng thoải mái, để cho chàng không thể quên được ta."

"Ọe."

Vương Dụ Tuần ẩn nhẫn đã lâu rốt cuộc cũng bạo phát, hắn thành công nôn hết tất cả những thứ trong bụng lên mặt của Thẩm Nguyệt Như.

"Ôi trời! Mẹ ơi!" Thẩm Nguyệt Như không hề để phòng đột nhiên sợ hãi kêu lên, lập tức lùi ngay ra xa, đồng thời dùng tay lau loạn mặt mình.

Cảm giác nhầy nhầy trên mặt cộng thêm mùi hôi tanh khiến Thẩm Nguyệt Như không nhịn nổi bắt đầu nôn khan.
Thẩm Tuấn Dương và Thẩm Khiêm lần lượt đi vào trong phòng, cảnh tượng nhìn được chính là Vương Dụ Tuần bị trói trên ghế đang nghiêng đầu tiếp tục nôn, còn ở một góc phòng khác Thẩm Nguyệt Như quần áo không chỉnh tề đang vừa oán giận vừa dùng khăn lau thứ dơ bẩn trên mặt.

Khắp gian phòng còn tràn ngập mùi hôi tanh khiến người khác cảm thấy buồn nôn. Điều này cũng khiến bao tử hai cha con họ không ngừng cuộn trào.

Thẩm Tuấn Dương cau màu nuốt nước bọt, cố sức đè nén sự khó chịu trong dạ dày mình xuống. Lập tức ra lệnh: "Người đâu, nhanh đưa tiểu thư ra ngoài tắm rửa. Còn có, mấy người nữa đến đây dọn sạch nơi này đi."

Đây là chuyện gì đây? Con gái mình muốn đùa giỡn người khác không xong, ngược lại còn khiến bản thân trở nên bẩn thỉu. Nghĩ tới hình ảnh của con gái mình lúc nãy, Thẩm Tuấn Dương nôn khan mấy lần.
Vương Dụ Tuần nôn xong, nhìn về phía Thẩm Tuấn Dương bình tĩnh nói: "Rốt cuộc vì sao ngươi lại bắt bản phủ? Bản phủ có thể cho ngươi lợi ích gì? Phải biết rằng, nếu các ngươi gϊếŧ chết bản phủ, Hoàng thượng sẽ không tha cho các ngươi."

Thẩm Tuấn Dương đè nén sự khó chịu ban nãy nói: "Ta đương nhiên hiểu những điều ngươi đang nói. Sở dĩ biết Hoàng thượng sẽ không tha cho toàn bộ già trẻ trong nhà ta, cho nên chúng ta mới bắt ngươi. Chúng ta cũng không cần Hoàng thượng động thủ, tự mình sẽ đi. Có ngươi, ít nhất bảo đảm Bảo Quận chúa và Đại ca ngươi Vương Dụ Trạch bọn họ sẽ không sợ ném chuột vỡ bình, hơn nữa còn có thể bảo đảm cho chúng ta an toàn rời khỏi Đại Ung."

Vương Dụ Tuần nhướng mày, lập tức hỏi: "Rời khỏi Đại Ung? Các ngươi định chạy đi đâu?"
Thẩm Tuấn Dương nhìn Vương Dụ Tuần lạnh lùng nói: "Điều này không phiền tri phủ đại nhân phải bận tâm. Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn làm con tin là được."

"Được thôi, tùy ngươi." Vương Dụ Tuần thản nhiên.

Tuy ngoài mặt hắn rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại khá sốt ruột.

Nói đi nói lại, lần này hắn lại gây trở ngại cho Bảo Muội. Hắn oán hận bản thân sao lúc đầu không chăm chỉ luyện võ công. Đồng thời cũng trách bản thân lần này quá sơ suất, mới cản đường người khác.

"Nhân tiện cũng nhắc nhở Vương đại nhân một chút, ngươi cũng đừng trông đợi Bảo Quận chúa cứu ngươi. Ở đây tổng cộng có hơn năm trăm quân phòng giữ, Bảo Quận chúa có đến sợ rằng cũng không phải đối thủ của bọn họ."

"Ừ, bản phủ đã biết." Vương Dụ Tuần nói xong nhắm mắt, không để ý đến người này nữa, yên tâm làm tốt nhiệm vụ của một con tin.
Thẩm Tuấn Dương thấy cũng không cần thiết phải nói gì thêm, nên bịt mũi rời khỏi nơi này.

Ngay sau khi Thẩm Tuấn Dương ra khỏi cửa, Vương Dụ Tuần liền nghe thấy tiếng "chít chít chít chít".

Vương Dụ Tuần liền biết cứu binh đã tới.

Tiểu Thiểm lẻn nhảy vào trong lòng Vương Dụ Tuần, sau đó tìm một nơi vững chắc, há hàm răng sắc nhọn, tiếp đó liền bắt đầu công việc, cắn sợi dây thừng đang trói trên người Vương Dụ Tuần.

Không lâu sau, sợi dây liền bị Tiểu Thiểm cắn đứt.

Vương Dụ Tuần đứng dậy, để dây thừng trên người tự động rơi xuống, sau đó cảnh giác xem xét xung quanh.

Vương Dụ Tuần chỉ biết vài chiêu võ đơn giản, rất khó để trốn thoát khỏi nơi có hơn năm trăm quân phòng bị canh gác. Đương nhiên Vương Tự Bảo cũng không ngây thơ cho rằng chỉ bằng một mình Tiểu Thiểm có thể cứu Vương Dụ Tuần ra. Nàng chỉ phái Tiểu Thiểm đi dẫn đường, nhân tiện bảo vệ Vương Dụ Tuần mà thôi.
Vương Dụ Tuần cũng cảm thấy có Tiểu Thiểm bên cạnh tương đối an toàn. Ai biết nữ sắc lang sẽ quay lại vào lúc nào.

Nhớ lại cảnh tượng ban nãy bị chọc ghẹo, Vương Dụ Tuần vẫn cảm thấy sợ hãi. Cảm giác đó hắn không bao giờ muốn thử lại nữa.

Đường tình của Vương Dụ Tuần vốn dĩ đã trắc trở, lần này càng khiến hắn ngoài Vương Tự Bảo ra thì không có thiện cảm với nữ nhân nào. Càng đừng nói đến đến làm những hành động thân mật.

Thẩm Tuấn Dương quay về phòng khách bàn chuyện với Thẩm Khiêm, chủ yếu sắp xếp đường lui cho bọn họ rời đi.

Trong tay hai người bọn chúng có năm trăm binh phòng vệ, ngoài ra còn có hơn hai trăm hộ vệ. Bọn chúng tự cho rằng nếu như chống lại với mấy trăm người của Vương Tự Bảo thì phần thắng cũng tương đối lớn. Hiện giờ còn có con tin Vương Dụ Tuần trong tay, sức mạnh sẽ càng lớn hơn.
Ngay khi bọn chúng định phái người về phủ, lén lút đưa gia quyến trốn đi thì bên ngoài có tiếng của tên hầu: "Lão gia, Đại thiếu gia, bên ngoài có người tự xưng là Bảo Quận chúa dẫn theo một đại đội đến bao vây chúng ta. Hơn nữa nàng còn bảo lão gia và Đại thiếu gia lập tức đi ra trả lời, nếu không sẽ đánh vào."

Thẩm Tuấn Dương nhếch miệng, hừ lạnh.

"Hừ! Một nha đầu miệng còn hôi sữa mà cho rằng mình ghê gớm. Đi, chúng ta đi gặp ả."

Năm ngoái khi Vương Tự Bảo vừa đến phủ Lâm Bắc, Thẩm Khiêm vốn dĩ đã có thể gặp nàng, đáng tiếc người ta không cho hắn cơ hội này. Về sau Vương Tự Bảo càng ít xuất hiện trước mặt mọi người, cho nên Thẩm Khiêm vẫn chưa được thấy.

Lần này cơ hội đến tận cửa rồi, hắn há có thể bỏ qua. Vì thế hắn theo nhịp chân của phụ thân hắn đi ra ngoài.
Hắn nghe nói Vương Tự Bảo còn đẹp hơn cả Vương Dụ Tuần. Thế nên trong lòng không khỏi mang theo kỳ vọng đi ra gặp Vương Tự Bảo.

Khi Thẩm Khiêm và Thẩm Tuấn Dương đi đến cửa liền thấy một người ngay ngắn cưỡi trên lưng một con ngựa trắng cực kỳ tuấn mỹ xinh đẹp, lông trắng như tuyết, không pha tạp.

Người này đội mũ ngọc màu xanh, búi phần tóc trên, nửa dưới xõa ra.

Nàng mặc một bộ nam trang màu xanh nước biển, tay áo cẩm bào, trên eo mang một chiếc thắt lưng được thắt nơ hình con bướm xinh đẹp trong suốt như tằm. Loại trang phục này hoàn toàn hòa hợp với phong cách của cả nam lẫn nữ. Vấn đề là trang phục trên người nàng vừa đặt biệt, vừa mới mẻ, xinh đẹp, lẫn tinh tế, tươi mát.

Lại nhìn tới nước da trơn bóng trắng nõn trên khuôn mặt trái xoan xinh xắn hoạt bát kia, mắt hạnh to tròn dưới hàng lông mày lá liễu. Dưới sống mũi cao là cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, dung nhan hoàn mỹ tinh xảo, không hề có tỳ vết, chỉ là có hơi lộ nét trẻ con, thiếu đi sự quyến rũ của phụ nữ trưởng thành. Cho dù là như vậy thì cũng đủ khiến người ta cảm thấy tướng mạo này có lẽ chỉ ở trên trời mới có.
Cô gái trẻ tuổi là nàng uy vũ ngồi ngay ngắn trên ngựa, cho người ta cảm giác duy ngã độc tôn, khiến người ta không tự giác mà thuần phục dưới chân nàng.

Khí chất cao quý thiên bẩm, được mài giũa theo thời gian này khiến người ta không dám khinh thường.

Hóa ra đây chính là dung nhan đẹp hơn cả người có dung mạo đẹp hơn người thường là Vương Dụ Tuần trong truyền thuyết, quả nhiên danh bất hư truyền.

Vương Tự Bảo nhìn thấy Thẩm Tuấn Dương và một nam tử trẻ tuổi cùng đi ra, liền biết người đó chính là đại ca của Thẩm Nguyệt Như, con trai cả của Thẩm Tuấn Dương Thẩm Khiêm.

Nàng hét lớn với hai cha con chúng: "Thẩm Đồng tri, Thẩm tham tướng, không biết Tam ca nhà ta đến đây làm khách có bị bạc đãi hay không?"

"Cái này vẫn mong Bảo Quận chúa yên tâm, chúng ta nhất định sẽ chăm sóc Vương Tri phủ thật tốt." Thẩm Tuấn Dương cũng cao giọng đáp trả.
"Vậy thì bản Quận chúa yên tâm rồi." Vương Tự Bảo cực kỳ tùy ý hướng về phía hai cha con Thẩm Tuấn Dương và Thẩm Khiêm nói: "Nếu hai vị có thời gian thì tiễn Tam ca ta về phủ đi. Tam ca ta không quen ở nhà người khác quá lâu đâu."

Thẩm Tuấn Dương cười nhẹ: "Bảo Quận chúa đúng là nói đùa rồi. Vương đại nhân ở đây rất tốt, không những tốt mà có lẽ không bao lâu nữa ở chỗ chúng ta đây có thể sẽ thành nhà ngoại của hắn nữa kia." Thẩm Tuấn Dương nói xong, dừng lại một chút, sau đó tươi cười chắp tay về phía Vương Tự Bảo nói: "Đúng rồi, hạ quan quên chúc mừng Bảo Quận chúa, có lẽ không bao lâu nữa người sẽ có Tam tẩu rồi."

Vương Tự Bảo cười ha ha nói: "Nói không chừng ta còn phải chúc mừng Thẩm Đồng tri ấy." Thấy khóe miệng Thẩm Tuấn Dương nhếch lên, Vương Tự Bảo tiếp tục nói: "Có lẽ không bao lâu nữa, già trẻ nhà ngươi lại xuống chỗ Diêm Vương gia gặp nhau, thật đáng mừng!"
Dáng vẻ tươi cười trên mặt Thẩm Tuấn Dương đột nhiên cứng lại. "Không thể nào, ngươi đừng nói bậy."

Hắn sớm đã giấu hết người nhà của mình lại, con ranh này làm sao có thể tìm ra bọn họ trong thời gian ngắn vậy được.

Vương Tự Bảo cười nói: "Người nhà của bản Quận chúa cũng chính là Hoàng biểu cữu của ta biết rằng từ trước đến nay ta không nói dối bao giờ."

Nói xong câu này, Vương Tự Bảo giơ tay trái lên, sau đó vẩy một cái: "Người đâu, dẫn toàn bộ già trẻ nhà Thẩm Đồng tri ra đây cho ta. Để Thẩm Đồng tri biết bản Quận chúa rốt cuộc có nói dối hay không." Nguồn : truyendkm.com

Trước đây lúc xem tivi, bao giờ cũng là kẻ xấu bắt người nhà già trẻ của nhân vật chính để uy hϊếp nhân vật chính, nàng rất hận mấy kẻ xấu kia. Hiện giờ bản thân mình làm ra việc này, sao lại cảm thấy sảng khoái thế này cơ chứ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.