Vương Tự Bảo đã từng xem qua bản đồ phủ Lâm Bắc, nhưng trên đó đánh dấu cả vùng này là núi Lâm Dương. Đây cũng chính là điểm mà Vương Tự Bảo không hài lòng với bản đồ ở thời kỳ này, có cảm giác giống như mình chưa kịp cập nhật hướng dẫn chỉ đường nên tự lái xe đâm thẳng xuống cống vậy.
"Chắc là nhiều người không còn nhớ núi Lâm Dương cũ nữa, bây giờ ở đó không còn như ban đầu rồi. Mấy năm trước lão có đi qua một lần, chỉ đứng từ xa nhìn qua, nơi đó núi san bằng, cỏ cây cũng không sinh trưởng nữa, nhìn như núi hoang vậy."
Nói tới đây, mặt ông lão tràn đầy vẻ nuối tiếc. Nơi đó là quê hương mà ông đã từng sống một cuộc sống tốt đẹp.
Lão thôn trưởng còn sợ hãi nói: "Thực ra may mà chúng ta rời chỗ đó sớm. Ai cũng bảo chỗ đó bị người khác nguyền rủa cho nên những thôn bên cạnh chúng ta mới bị nhiều tai họa đến thế, ép chúng ta phải rời khỏi đó."
Vương Tự Bảo nghi ngờ hỏi: " Vậy sau khi mọi người rời đi thì không nghĩ đến việc sẽ quay lại đó tiếp tục sống sao?"
Lão trưởng thôn tiếc nuối nói: " Đương nhiên là có người muốn quay về nhà cũ sống tiếp, dù sao thì đó cũng là đất đai của bọn ta. Nhưng giống như ta nói lúc nãy, ở đó hình như bị nguyền rủa, cho dù là người về thôn hay là người vào núi đều vô duyên vô cớ mất tích. Cho nên rất nhiều người không gọi đó là núi Lâm Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425233/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.