Nói về võ công của cha con ba người họ thì khá cao cường. Trước sự bao vây truy đuổi của một đám người mà bọn họ vẫn cứ chém gϊếŧ xông ra khỏi vòng vây được.
Nhưng tục ngữ có câu "Một con hổ mạnh khó thể địch nổi một bầy sói", cho dù võ công của họ có cao cường tới đâu, dẫn theo thân binh có dũng mãnh tới đâu đi nữa thì cũng không thể chống đối lại được sự truy sát kết hợp của Ám Long vệ của Đông Cung và Hộ Bảo quân của Vương Tự Bảo.
Không lâu sau, cha con ba người họ và mấy thân binh còn lại đã bị Ám Long vệ và Hộ Bảo quân bao vây lại.
Đối với cha con ba người họ, Hạ Lập Hiên cũng không ôm ý nghĩ ngây thơ muốn bắt sống nữa. Hắn trực tiếp hạ lệnh: Chém gϊếŧ toàn bộ, một tên cũng không tha.
Hộ Bảo quân hầu như thông thạo mọi thứ, lần này bọn họ lại đảm nhiệm làm người bắn cung.
Vương Tự Bảo đuổi kịp tới, chắp tay nói với Hạ Lập Hiên: "Thái tử biểu ca, bảo người của huynh lui xuống đi."
Hạ Lập Hiên gật đầu, sau đó cao giọng nói: "Người của Ám Long vệ đều lui xuống cả đi."
"Ngươi, ngươi lại là Thái tử Đông Cung?" Trần Quảng Nghĩa không dám tin nhìn Hạ Lập Hiên.
Hạ Lập Hiên ngồi thẳng trên lưng ngựa, nâng cằm, nói vô cùng khí phách: "Không sai. Cô* chính là Thái tử Đông Cung Hạ Lập Hiên."
(*) Cô: Cách tự xưng của vương hầu thời phong kiến.
"Chẳng phải đến bây giờ ngươi vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425220/chuong-187.html