Vương Dụ Trạch đúng là chẳng ra gì, như thể là kẻ ngu vậy, nửa đêm còn thật sự sai người đi trộm ấn soái. Có lẽ phải đến sáng mai hắn mới biết được ấn soái đó là thật hay giả.
Khi Trần Phi đến nơi có cháy liền thấy Đại ca Trần Hân cũng thong thả vừa tới nơi. Hai người nhìn nhau mà cười.
Còn phụ thân Trần Quảng Nghĩa và Nhị ca Trần Nhiên của bọn họ thì đang chỉ huy để nỗ lực dập lửa.
Thế nhưng lửa quá lớn nên không thể nào dập được. Lửa lớn lại thêm gió mạnh nên mau chóng nuốt chửng lấy mấy kho lương. Vương Dụ Trạch và Tưởng Tuyên Vân vội vã chạy đến, gương mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng.
Vương Dụ Trạch thét gọi thân binh của mình: "Mau dập lửa đi! Thế này thì hỏng hết rồi."
Thấy Vương Dụ Trạch bình thường nho nhã là vậy, thế mà giờ lại có dáng vẻ này, Trần Phi càng nhếch mép lên cao hơn. Không đúng, lúc này phải tỏ vẻ phẫn nộ mới phải. Vậy là hắn phải cố gắng lắm mới mím được môi lại.
Hắn chỉ tay vào Vương Dụ Trạch vừa đến mà quở trách: "Vương Tướng quân, Vương bá gia! Hôm nay huynh là người làm nhiệm vụ, huynh định giải thích chuyện này thế nào với các huynh đệ đây?"
Trần Hân cũng hùa theo mà mắng: "Đúng thế. Vương Tướng quân, ban ngày mọi người mới phát hiện ra lương thực mà huynh nhận từ Hộ bộ có vấn đề, đến đêm huynh lại sai người đốt kho lương. Rõ ràng huynh làm vậy để che đậy dấu vết, đùn đẩy trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425222/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.