Khi đoàn người Vương Tự Bảo về tới Ung Đô đã là cuối năm.
Lần này Vương Tự Bảo tới phủ Lâm Bắc hơn hai năm, lúc ra đi vẫn là tiểu thiếu nữ non nớt, nhưng lúc trở về đã trở thành giai nhân với dung mạo xinh đẹp, dáng người uyển chuyển, bước đi mềm mại, phong hoa tuyệt thế.
Lúc gặp lại Vương Tự Bảo, toàn bộ lớn nhỏ trên dưới Hòa Thuận Hầu phủ đều cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh. Tiểu nha đầu thường hay làm nũng trước mặt mọi người, nói năng nhẹ nhàng, chọc mọi người vui, khiến cả nhà ai nấy đều quý như bảo bối trong chốc lát đã biến thành tiểu cô nương rồi. Mọi người đều cảm nhận sâu sắc, bỏ lỡ hai năm này chính là bỏ lỡ rất nhiều, rất nhiều.
Lúc nhìn thấy mọi người, Vương Tự Bảo vẫn chưa mở miệng thì đã nước mắt lưng tròng vì vui mừng rồi. Cũng may, phu thê Vương lão Hầu gia đã gần bảy mươi tuổi nhưng vẫn chưa già hơn so với lúc nàng mới đi, ngược lại thoạt nhìn còn thấy tinh thần phấn chấn, tràn đầy sức sống.
Vương Tự Bảo nhanh chóng bước tới trước mặt Vương lão Hầu gia và Lý thị, không đợi bà vú chuẩn bị xong tấm đệm đã quỳ xuống mặt đất.
Vương Tự Bảo nghẹn ngào: "Tổ phụ, tổ mẫu, Bảo Muội của hai người trở về rồi."
Nói xong, nàng dập đầu ba cái thật mạnh với hai người họ.
Lúc ngẩng đầu lên, trên vầng trán mịn màng như sứ của nàng đã vết hằn đỏ rồi.
Lý thị cũng chẳng thèm quan tâm tới đoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-thu-hau-phu/2425218/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.