Những lần khác mọi người đều tới khu vực săn bắn của hoàng gia ở ngoại ô Ung Đô.
Bởi Vĩnh Thịnh đế không quá hứng thú với việc săn bắn nên số lần đi cũng không nhiều. Mấy ngày nay rõ ràng càng có nhiều người tới Ung Đô mua sắm. Hiển nhiên đối với lần xuất hành này, mọi người đều cảm thấy rất hưng phấn.
Rất nhiều thứ ở kho hàng Bảo Ký đều đã được bán hết. Mì ăn liền đã trở thành lựa chọn hàng đầu của rất nhiều nhân sĩ Đại Ung khi đi xa.
Sau khi thành thân, Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê vẫn chưa cùng nhau đi dạo phố lần nào. Ngoài ra, nàng cũng đã rất lâu không tới phố ẩm thực, ngân trang và các cửa hàng khác ở khu Tây rồi.
Hiện tại mọi người trong Hầu phủ đều đang lén lút dời đi. Để phân tán sự chú ý của đối phương, Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê quyết định lợi dụng khoảng thời gian mấy ngày chuẩn bị xuất hành, không có chuyện gì làm này để gióng trống khua chiêng ra ngoài. Bởi có vài cửa hàng của Vương Tự Bảo kinh doanh thịnh vượng, nên hiện tại khu Tây đã thu hút ánh mắt của mọi người hơn so với trước đây.
Ngày trước những người có thân phận địa vị rất ít tới nơi này. Vì mấy năm trước phố ẩm thực khu Đông đóng cửa tạm ngừng kinh doanh để sửa sang, nên phố ẩm thực ở nơi này liền trở thành chỗ mà rất nhiều người giàu có lui tới.
Lần này Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê chọn gần tới giờ cơm trưa mới ra khỏi nhà, chính vì để tới phố ẩm thực ăn. Nhưng xe ngựa còn chưa tới gần đã bị ngăn lại ở đầu phố.
Vương Tự Bảo ở trong xe, hỏi Quyển Thư ngồi trên càng xe bên ngoài: "Xảy ra chuyện gì? Sao xe lại dừng lại?"
Sau khi ra ngoài kiểm tra một vòng, Quyển Thư quay về bẩm báo: "Bẩm báo vương gia, vương phi. Hôm nay thật sự có rất nhiều người tới phố ẩm thực ăn cơm, thiếu chỗ đỗ xe ngựa. Vậy nên có rất nhiều người đứng chặn ở đầu đường. Bên phía phố ẩm thực đang nghĩ cách." "Lâm Khê, không thì chúng ta xuống xe đi bộ đi, dù sao phố ấm thực cũng cách nơi này không xa."
"Được. Vậy chúng ta xuống đi bộ." Sau khi trả lời Vương Tự Bảo, vừa nhìn dung mạo tuyệt mỹ của nàng, Chu Lâm Khê bèn lập tức vội vàng vươn tay cầm mũ che, đội cẩn thận vào cho nàng.
Sau khi quan sát kỹ càng, tuyệt đối sẽ không bị người khác nhìn trộm, lúc này Chu Lâm Khê mới yên tâm xuống trước. Sau đó hắn xoay người, ôm Vương Tự Bảo xuống.
Hôm nay hai người mặc trường bào ống tay rộng làm từ chất liệu cực kỳ bình thường, không quá nổi bật. Đây cũng là thói quen khi đi dạo phố của Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê. Bởi vì cho dù tay trong tay cũng sẽ không bị người khác lườm nguýt.
Hai người ngẩng lên nhìn, phía trước ùn tắc vô cùng nghiêm trọng.
Có rất nhiều xe ngựa bị kẹt ở giữa, vừa không có cách nào đi về phía trước, lại vừa không thể lùi lại phía sau. Phỏng chừng trong chốc lát những xe ngựa này cũng không thể tản ra được. Hai người bèn dẫn mấy người Lương Thần đi xuyên qua bên đường.
Vương Tự Bảo vừa đi, vừa len lén quan sát những chiếc xe ngựa đang chắn đường này.
Trong số đó, Vương Tự Bảo thật sự phát hiện ra một chiếc xe ngựa hết sức quen thuộc. Đó hẳn là xe của phủ Định Quốc Tướng quân. Chỉ là không biết ngồi trên xe ngựa là Trịnh Tương Quân hay là mẫu thân của nàng ấy.
Bây giờ Vương Tự Bảo đang tận hưởng sự ngọt ngào khi hẹn hò với Chu Lâm Khê. Vì vậy nàng không muốn vì bất kỳ ai, bất kỳ chuyện gì mà phá hỏng bầu không khí này. Cho dù là người quen, nàng cũng chẳng muốn tiến lên chào hỏi.
Chu Lâm Khê để Vương Tự Bảo đi sát vào tường, còn hắn thì ở rìa ngoài, ngăn dòng người chật ních đang chửi rủa.
Dù sao cũng là người quen, nên thỉnh thoảng Vương Tự Bảo lại nhìn về phía xe ngựa của phủ Định Quốc Tướng quân. Không lâu sau, màn che của chiếc xe ngựa kia bị vén lên.
Người xuống xe ngựa là một nữ tử cũng đội mũ che. Nhìn thân hình thì người nọ hẳn là Trịnh Tương Quân.
Khi nha hoàn tùy thân của Trịnh Tương Quân tiến lên đỡ người đó, Vương Tự Bảo đã chắc chắn.
Chu Lâm Khê liếc về phía Vương Tự Bảo đang nhìn, cũng nhận ra người nọ. Hắn ghen tị đưa tay lên, nhẹ nhàng xoay đầu của Vương Tự Bảo về phía trước: "Đừng để ý tới một người ngoài."
Dưới mũ che, cái miệng nhỏ nhắn của Vương Tự Bảo chu lên: "Keo kiệt."
Chu Lâm Khê nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của Vương Tự Bảo dưới ống tay áo rộng thùng thình, dùng khẩu hình bảo: "Ta đúng là keo kiệt đó."
Đây gọi là cây ngay không sợ chết đứng.
Nhìn Chu Lâm Khê nổi máu ghen như vậy, thực ra trong lòng Vương Tự Bảo vẫn rất vui vẻ, khóe miệng không ngừng giương lên. Lúc nàng đang nhìn Chu Lâm Khê, có một người từ đằng trước chen qua: "Làm phiền nhường một chút. Tại hạ có việc gấp phải làm."
Chu Lâm Khê vội vàng kéo Vương Tự Bảo vào lòng mình, đề phòng người nam nhân kia đụng phải cơ thể của Vương Tự Bảo.
Vương Tự Bảo theo bản năng giương mắt nhìn về phía người vừa tới, thầm nghĩ: "Là hắn."
Đây đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến tay lại chẳng tốn công sức mà!
Nàng cố ý di chuyển về phía người nam nhân kia một chút, đồng thời, tay dùng lực, nhắc nhở Chu Lâm Khê.
"Không sao." Biết nói vậy với một nữ tử là rất thất lễ, người nam nhân kia khẽ gật đầu rồi quay về phía Chu Lâm Khê.
Chu Lâm Khê nhích lại gần phía Vương Tự Bảo, nhường đường cho người nam nhân kia. Cùng lúc đó, hắn nháy mắt với Quyển Họa đứng sau lưng. Quyển Họa gật nhẹ, tỏ ý đã rõ. Sau đó bèn di chuyển cách xa Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê. Thừa dịp không ai chú ý, Quyển Họa lặng lẽ đi theo người nam nhân ban nãy.
Chu Lâm Khê ghé vào tai Vương Tự Bảo, thấp giọng dò hỏi: "Ai?"
Vương Tự Bảo nhẹ nhàng nâng mũ che lên, Chu Lâm Khê lập tức kề sát tai vào.
Vương Tự Bảo khẽ hé đôi môi đỏ mộng nói: "Chính là người lần trước bắt Hử ca nhi, hại ta rơi xuống nước."
Mặc dù vừa rồi người này để râu quai hàm, nhưng vẫn bị Vương Tự Bảo có trí nhớ kinh người nhận ra chỉ trong một cái liếc mắt.
Chu Lâm Khê híp mắt, sau đó thốt ra hai chữ: "Là gã."
Không nói tới chuyện người này bắt Hử ca nhi, chỉ riêng việc lần trước gã hại Bảo Muội rơi xuống nước, hại Bảo Muội bị ngâm trong nước lạnh lâu như vậy, kéo thêm kinh nguyệt, thì người này cũng đã đáng bị chém thành muôn mảnh.
Vương Tự Bảo kéo tay Chu Lâm Khê, nhẹ giọng nói: "Trước hết giữ người này lại, xem rốt cuộc gã là người của ai." Bất kể là đời trước hay là đời này, người Vương Tự Bảo hận nhất chính là loại người lừa đảo hại người ta cốt nhục chia lìa, thậm chí là cửa nát nhà tan này.
Loại người này đúng là nên bắt được một tên thì gϊếŧ chết một tên, để lại ở nhân gian chính là tai họa. Nhưng hiện tại chuyện nàng muốn biết hơn đó là, kẻ cần có một số lượng lớn bé trai rốt cuộc là ai?
Nếu đem so sánh thì kẻ chủ mưu sau màn kia càng đáng bị băm thành trăm ngàn mảnh hơn.
"Yên tâm đi, loại nhân vật nhỏ bé này còn chưa tới phiên ta tự mình ra tay." Chu Lâm Khê cho Vương Tự Bảo một nụ cười trấn an.
Tới lúc hai phu thê bọn họ đi về phía phố ẩm thực, đột nhiên phát hiện Trịnh Tương Quân đã đi tới đằng trước lại bất thình lình thay đổi phương hướng, xuyên qua đám người, rẽ vào một khu phố nhỏ hơn ở bên cạnh. Không đúng mà? Vốn Vương Tự Bảo còn tưởng rằng Trịnh Tương Quân tới phố ẩm thực để ăn cơm. Hiện tại xem ra người nọ muốn đi làm chuyện gì đó khác.
Không biết vì sao, Vương Tự Bảo mơ hồ cảm thấy, Trịnh Tương Quân nhất định là xuất phát từ chuyện bí mật gì đó nên mới như vậy.
Bởi giữa Trịnh Tương Quân và Hạ Thần Dục có một đoạn quan hệ mơ hồ, không rõ ràng, nên Vương Tự Bảo nhất thời nổi lên hứng thú.
Nàng kéo Chu Lâm Khê rẽ vào khu phố Trịnh Tương Quân vừa băng qua.
Chu Lâm Khê bất đắc dĩ lắc đầu. Lòng hiếu kỳ của tiểu nha đầu này lớn quá đi. Nhưng nếu Vương Tự Bảo cảm thấy hứng thú, hắn cũng vui lòng thỏa mãn niềm hứng thú nho nhỏ này của nàng.
Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê đi theo từ xa, chỉ thấy Trịnh Tương Quân và nha hoàn của nàng vừa đi, vừa kiểm tra bốn phía xem có bị người quen phát hiện hay không. Sau khi không trông thấy người quen, Trịnh Tương Quân nhanh chóng tiến vào một cửa hàng treo bảng hiệu "Hiệu thuốc bắc Từ Dân". Đừng trách Vương Tự Bảo đa nghi, thật sự nàng đã xem tiểu thuyết và tivi nhiều rồi. Loại hành vi lén lút này của Trịnh Tương Quân làm trong đầu nàng lập tức loé lên một suy nghĩ to gan: "Người này mang thai."
Qua khoảng chừng hơn một khắc, Trịnh Tương Quân và tiểu nha hoàn của nàng lại vô cùng cảnh giác từ trong hiệu thuốc đi ra.
Vương Tự Bảo chú ý quan sát xem liệu ở người này có phân đoạn kinh điển thường xuất hiện trong giai đoạn đầu của thai kỳ trên tivi không, tức là xem thử nữ nhân vừa gặp thầy lang có tiết mục buồn nôn, nôn khan gì đó hay không.
Kết quả đã định trước sẽ khiến cho nàng thất vọng rồi.
Thật sự không có chuyện này.
Chẳng lẽ mình đã đoán sai?
Chuyện này không khoa học mà?
Xem ra phương thức của mình không đúng rồi?
Đợi Trịnh Tương Quân dẫn theo tiểu nha hoàn của nàng lén lút rời đi, Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê cũng không tiếp tục ở lại quá lâu, hai người cùng nhau tới phố ẩm thực. Cùng lúc đó, Vương Tự Bảo bảo Lương Thần đến Hiệu thuốc bắc Từ Dân tìm hiểu tin tức, cũng gọi Quyển Thư tìm người để mắt đến Trịnh Tương Quân trong mấy ngày này.
Đợi Vương Tự Bảo và Chu Lâm Khê ăn trưa xong, Lương Thần đã sớm chờ ở bên ngoài gian phòng của họ.
Vương Tự Bảo chớp chớp đôi mắt long lanh, vô cùng nhiều chuyện hỏi: "Thế nào, hỏi được những gì?"
Ở đây, nữ tử có mang trước khi thành thân là chuyện khiến người ta xấu hổ nói ra. Lương Thần sợ nếu mình nói ra tình hình thực tế, cô gia sẽ cho rằng lời nàng nói làm bẩn lỗ tai của chủ tử nhà nàng. Vì vậy theo bản năng nhìn về phía Chu Lâm Khê.
Vương Tự Bảo hướng theo ánh mắt của Lương Thần, ngẩng đầu lên nhìn Chu Lâm Khê. Chu Lâm Khê thì cúi đầu nhìn Vương Tự Bảo.
Hai người bốn mắt nhìn nhau rồi cùng bật cười. Cuối cùng Chu Lâm Khê thỏa hiệp nói: "Có lời gì cứ việc nói thẳng."
"Vâng. Bẩm công chúa, chuyện đó, Trịnh Đại tiểu thư mang thai." Sau khi nói xong, Lương Thần lập tức cúi thấp đầu xuống.
"Thật sao?" Khuôn mặt Vương Tự Bảo hiện lên vẻ quả nhiên như thế, ngoài ra còn mang biểu tình hưng phấn, tiếp tục truy hỏi: "Mấy tháng?"
"Lang trung nói đại khái gần hai tháng rồi." Lương Thần trả lời.
"Được, ngươi cũng vất vả rồi. Mấy người các ngươi nhanh đi tìm chỗ ăn cơm trước đi. Đợi chút nữa chúng ta lại đi dạo một hồi rồi trở về." Vương Tự Bảo hết sức quan tâm tới dạ dày của thuộc hạ nhà mình.
"Vâng."
Thấy cô vợ nhỏ nhà mình xem thường một chuyện lớn như Trịnh Tương Quân mang thai, Chu Lâm Khê biết vừa rồi nàng đã đoán được kết quả này.
Nhưng vấn đề là, làm sao nàng lại biết? Nhìn vẻ mặt hiểu rõ của nàng, xem ra, sợ rằng ngay cả cha đứa bé là ai nàng cũng đoán được rồi. Vương Tự Bảo thấy Chu Lâm Khê nhìn mình chằm chằm mới nhớ ra hình như mình chưa từng nói tới chuyện của Trịnh Tương Quân và Hạ Thần Dục với Chu Lâm Khê.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]