Chương trước
Chương sau
Phải biết rằng, chuyện của Trịnh Tương Quân còn liên quan tới sự lựa chọn của Định Quốc Tướng quân Trịnh Sở Vinh. Nếu như ông thật sự chọn đứng ở phía Hạ Thần Dục, vậy thì có khả năng Ung Đô sẽ gặp nguy hiểm.

Trịnh Sở Vinh ngoại trừ là Định Quốc Tướng quân hàm nhất phẩm ra thì còn là đại nguyên soái của cả nước. Có thể tưởng tượng được sức mạnh khống chế và chỉ huy quân đội Đại Ung của ông.

Sau khi Vương Tự Bảo nói ngắn gọn chuyện giữa Trịnh Tương Quân và Hạ Thần Dục cho Chu Lâm Khê nghe, khuôn mặt của Chu Lâm Khê trở nên vô cùng nghiêm túc.

Trịnh Sở Vinh từ trước đến nay có danh hiệu chiến thần Đại Ung. Một khi ông làm phản, ngoài nguy cơ ở Ung Đô ra, thì cho dù lần này Đại Ung an toàn vượt qua đoạn khủng hoảng này, tương lai lúc Định Quốc xuất binh đánh Đại Ung, Đại Ung sẽ thiếu đi vị thống soái lợi hại nhất. Như vậy đối với Đại Ung mà nói cũng không phải là tin tức tốt gì.
Vốn Trần Quảng Nghĩa của Bình Bắc quân làm phản đã khiến Đại Ung thiếu đi một người tài giỏi có năng lực, nếu như bây giờ lại mất thêm Trịnh Sở Vinh giữ chức thống soái nữa, thì Đại Ung không thể tránh khỏi suy tàn.

Đối với Thiều Quốc hiện nay đang xếp thứ ba mà nói, chuyện Đại Ung suy yếu vừa là thách thức, mà cũng là cơ hội.

Chỉ cần Đại Ung không bị Định Quốc đánh bại trong thời gian ngắn, lại có thể kiên trì hơn mười, hai mươi mấy năm, thậm chí là lâu hơn nữa, thì càng có lợi cho sự quật khởi của Thiều Quốc.

Là một nam nhân có dã tâm, ai lại muốn chỉ an phận ở một xó chứ? E rằng chinh phục toàn bộ thiên hạ là mộng tưởng của tất cả đế vương.

Hiện tại Chu Lâm Khê vẫn chưa trở thành đế vương, tự nhiên dã tâm của hắn cũng sẽ không lớn như vậy. Bây giờ hắn mong muốn rằng, làm thế nào có thể giúp Đại Ung kiềm chế Định Quốc, để Thiều Quốc có thể yên ổn vượt qua nguy cơ Định Quốc đem tới lần này, đồng thời để Thiều Quốc mượn cơ hội vùng dậy, tương lai có thể sở hữu năng lực cùng tranh giành thiên hạ với Định Quốc.
Nhưng bây giờ quả thực còn chưa phải là thời cơ Đại Ung suy bại nhanh chóng. Lần này nếu như Đại Ung toi đời, thì Thiều Quốc bọn họ chắc chắn sẽ là mục tiêu bị tiêu diệt tiếp theo.

Chu Lâm Khê không thể không nghiêm túc suy nghĩ đối sách tương ứng.

Cuối cùng, hắn quyết định cảnh báo Hạ Lập Hiên, xem hắn phá giải như thế nào.

Chu Lâm Khê cũng muốn mượn cơ hội này để xem thử thực lực chân chính của Hạ Lập Hiên. Nếu như ngay cả ngôi vị hoàng đế đã gần tới tay mình mà Hạ Lập Hiên cũng chẳng giữ được, thì hắn cũng không xứng làm một đế vương.

Chu Lâm Khê viết mật thư giao cho Quyển Thư. Quyển Thư lập tức phái người bí mật đưa tới cho Hạ Lập Hiên.

Sau khi nhận được thư của Chu Lâm Khê, Hạ Lập Hiên vội vã gọi phụ tá của mình tới bàn bạc.

Trong thư, Chu Lâm Khê không chỉ nói tới chuyện Trịnh Sở Vinh, mà còn viết về dự định của đám người Tam hoàng tử và Hạ Thần Dục.
Mặc dù lần này bọn họ lấy được tin tức từ sớm, không đến mức lâm vào thế bị động, nhưng đối thủ khí thế mạnh mẽ, nếu như không nghiêm túc đối phó thì rất có thể bọn họ sẽ bị tiêu diệt toàn bộ.

Đối thủ thật sự quá đáng sợ. Nhìn những sắp xếp này thì tuyệt đối không phải chỉ mới chuẩn bị một hai năm. Hết khâu này tới khâu khác, quả thật khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Thái tử Hạ Lập Hiên đột nhiên cảm nhận được nguy cơ trước nay chưa từng có.

Lần này một khi thất bại, thì thứ hắn đánh mất tuyệt đối không phải chỉ là địa vị.

Ngày thứ ba sau khi Vương Tự Bảo biết được tin tức Trịnh Tương Quân mang thai, cha ruột của đứa nhỏ là Hạ Thần Dục liền nhận được tin Trịnh Tương Quân có việc gấp muốn gặp hắn.

Trông thấy tờ giấy, khóe miệng Hạ Thần Dục hơi nhếch lên, xem ra Trịnh Tương Quân ngồi không yên rồi. Hắn không tin lần này Trịnh Sở Vinh không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Khi tới một trạch viện không nổi bật, Hạ Thần Dục bảo tùy tùng của hắn gõ cửa theo ám hiệu. Cánh cửa nhanh chóng được mở ra.

Sau khi Hạ Thần Dục đi vào, Trịnh Tương Quân bèn vội vàng tiến lên kéo hắn vào phòng chính, để nha hoàn của nàng lại bên ngoài trông coi.

Vừa vào đến trong phòng, không đợi Hạ Thần Dục phản ứng, Trịnh Tương Quân đã nhào đến khuôn ngực gầy yếu của hắn.

Lần này nàng dùng quá sức, làm Hạ Thần Dục ho nhẹ vài tiếng.

Trịnh Tương Quân vội vươn tay khẽ vuốt ngực Hạ Thần Dục, dịu dàng bảo: "Là ta không tốt, khiến cho chàng không thoải mái."

Hạ Thần Dục nắm chặt bàn tay mềm mại trắng nõn đang đặt trên ngực mình của Trịnh Tương Quân, nhẹ nhàng nói: "Không phải vì nàng. Đều tại cái cơ thể tàn tạ này của ta." Nói đến đây, hắn như tự giễu mà cười khẽ một tiếng: "Cơ thể này không biết còn có thể gắng gượng được mấy năm nữa."
Trịnh Tương Quân vươn bàn tay còn lại che miệng Hạ Thần Dục rồi bảo: "Không, Dục lang, không cho phép chàng nói như vậy. Chúng ta nhất định nghĩ được cách chữa khỏi bệnh của chàng. Chẳng phải sau khi tới Y Tiên Cốc Thái tử đã khỏi bệnh rồi ư? Cùng lắm thì ta cũng đưa chàng tới Y Tiên Cốc, chàng yên tâm, thần y ở nơi đó nhất định sẽ chữa khỏi cho chàng."

Hạ Thần Dục không cho là đúng bảo: "Cơ thể của ta ta biết, nàng cũng không cần lo lắng quá mức." Nói xong, hắn cúi đầu, dùng vẻ mặt cưng chiều nhìn Trịnh Tương Quân nói: "Tương Quân, lần này nàng vội vàng gọi ta tới như vậy là có chuyện gì?"

Trịnh Tương Quân hơi ngượng ngùng, lại hưng phấn nói: "Dục lang, chàng sắp làm cha rồi. Ta đã có con, đứa con đầu tiên của chàng."

Không sai, nếu đứa bé này có thể ra đời thuận lợi thì đúng là đứa con đầu tiên của Hạ Thần Dục. Mấy năm trước Cảnh Ngọc Nhi đã từng có thai nhưng không giữ được. Đến giờ thân thể Cảnh Ngọc Nhi càng ngày càng không tốt.
Mọi người đều đang suy đoán lúc nào Cảnh Ngọc Nhi sẽ hương tan ngọc nát, nhưng sự ngoan cường của sinh mạng lại được thể hiện vô cùng triệt để trên người Cảnh Ngọc Nhi.

Mỗi khi vừa vào Đông, mọi người liền nghĩ sợ rằng Dục Quận vương phi này không qua nổi. Nhưng đến mùa Hè sang năm, Dục Quận vương phi vẫn ngoan cường sống sót.

Kết quả là lại một năm trôi qua, người ta vẫn cứ sống khỏe mạnh.

Mỗi khi nghĩ tới đây, Trịnh Tương Quân lạivô cùng oán hận. Nếu Cảnh Ngọc Nhi chết từ sớm, thì có phải hiện tại nàng có thể danh chính ngôn thuận ở bên Dục lang hay không.

Lòng ghen tỵ của nữ nhân khiến cho tiểu cô nương vốn ngây thơ đáng yêu trở nên đáng sợ.

Vừa nghe Trịnh Tương Quân nói như vậy, Hạ Thần Dục vô cùng vui sướng bảo: "Thật vậy ư? Cuối cùng ta cũng có con rồi. Ta còn tưởng rằng cơ thể tàn tạ này của mình đã định trước là không có duyên có con nối dòng chứ. Cảm ơn nàng, Tương Quân."
Hạ Thần Dục nói xong, cúi đầu nhẹ nhàng hôn Trịnh Tương Quân. Vừa hôn, vừa chầm chậm cởϊ áσ ngoài của nàng.

"Dục lang, ta có thai rồi, có phải không tiện làm chuyện đó hay không?" Trịnh Tương Quân chìm trong sương mù, vừa muốn từ chối Hạ Thần Dục, nhưng cũng vừa khát khao được Hạ Thần Dục yêu mình.

"Vì nàng mà đã rất lâu ta không chạm vào nữ nhân rồi. Nàng nhẫn tâm thấy ta bị nghẹn tới khó chịu như vậy ư? Ngoan, ta sẽ rất nhẹ nhàng." Giọng nói của Hạ Thần Dục khá êm tai, giống như một chiếc bàn chải nhỏ đang trêu chọc trái tim Trịnh Tương Quân, khiến nàng không còn sức lực, cũng không muốn từ chối bất kỳ yêu cầu gì hắn nói ra.

Vì vậy, Trịnh Tương Quân bỏ qua đứa nhỏ trong bụng, bắt đầu chủ động cởϊ qυầи áo của Hạ Thần Dục.

Rất nhanh hai người đã trần như nhộng, bắt đầu quấn quýt lấy nhau. 
Cho dù vào thời điểm này, động tác của Hạ Thần Dục vẫn dịu dàng vô cùng. Hơn nữa thỉnh thoảng hắn còn nói lời tâm tình làm xúc động lòng người, khiến Trịnh Tương Quân tình nguyện đắm chìm trong vui sướng, không muốn tỉnh lại.

Đợi tình cảm mãnh liệt qua đi, một tay Hạ Thần Dục ôm bả vai Trịnh Tương Quân, tay kia khẽ vuốt cái bụng chưa có gì thay đổi gì của nàng.

"Ở đây đã có cốt nhục của chúng ta rồi ư?" Dường như đến bây giờ Hạ Thần Dục vẫn chưa thể tiếp nhận thông tin Trịnh Tương Quân đã mang thai con của hắn, hắn vô cùng kinh ngạc, vô cùng dè dặt.

"Ừm. Dục lang. Đây là chuyện hoàn toàn chính xác. Đúng rồi, chừng nào thì chàng sẽ cưới ta vào nhà? Ta có thể đợi được, nhưng đứa nhỏ này đợi không nổi đâu." Đây mới là nguyên nhân Trịnh Tương Quân gấp gáp muốn gặp Hạ Thần Dục.
"Nàng cũng biết chỉ cần có Ngọc Nhi ở đó, thì cho dù vào cửa nàng cũng chỉ có thể là thϊếp mà thôi." Hạ Thần Dục tỏ ra lo nghĩ cho Trịnh Tương Quân: "Ta không nỡ để nàng phải chịu chút xíu oan ức nào."

"Vậy có phải bây giờ chỉ cần không có Cảnh Ngọc Nhi thì chàng sẽ cưới ta không?" Trịnh Tương Quân vội vàng hỏi. Nàng ta đã tính toán tìm người gϊếŧ chết Cảnh Ngọc Nhi.

"Cho dù hiện tại Ngọc Nhi không còn nữa, ta cũng không thể lập tức cưới nàng được?" Hạ Thần Dục bối rối.

"Sao lại không được?" Trịnh Tương Quân hơi giận dỗi nói.

Hạ Thần Dục cưng chiều: "Nàng xem, nàng là người sắp làm mẹ rồi mà còn giống như trẻ con vậy." Hắn lại kiên nhẫn giải thích: "Giả dụ bây giờ Ngọc Nhi không còn nữa, theo lý mà nói, ta phải đợi qua tang kỳ của nàng ấy mới có thể cưới cô dâu mới vào nhà. Nếu như không muốn khiến cho người khác nghi ngờ, thì ta tốt nhất là chờ thêm một năm sau rồi mới tái giá."
"Vậy phải làm sao?" Trịnh Tương Quân hiểu ý của Hạ Thần Dục, tạm thời bỏ qua suy nghĩ diệt trừ Cảnh Ngọc Nhi. Thế nhưng nàng bây giờ sao có thể đợi được.

"Đợi ta làm Hoàng đế là có thể lập nàng làm Hoàng hậu rồi. Như vậy, cho dù Ngọc Nhi không chết, ta cũng có thể để nàng nở mày nở mặt đứng trước mặt người khác. Đứng ở vị trí cao nhất mà tất cả nữ nhân tha thiết mơ ước. Nếu như đứa nhỏ trong bụng nàng là bé trai, ta liền lập nó làm Thái tử. Thân thể này của ta nàng cũng hiểu, không biết có thể gắng gượng được bao lâu. Sau này tất cả của ta chẳng phải cũng là của nàng và đứa nhỏ trong bụng nàng ư?"

Lúc này Hạ Thần Dục không giấu giếm, nói ý tưởng thật sự của mình cho Trịnh Tương Quân. Đồng thời ném ra một mồi nhử cực lớn cho nàng ta.

Về phần Tam Hoàng tử Hạ Lập Vũ, thì phải xem rốt cuộc là ai lợi dụng ai rồi.
"Chàng?" Trịnh Tương Quân giật mình nhìn Hạ Thần Dục.

Nàng ta biết Hạ Thần Dục có dã tâm, chỉ là không ngờ dã tâm của hắn lại lớn như vậy.

Thế nhưng hình ảnh Hạ Thần Dục bày ra trước mặt nàng quá đẹp đẽ, khiến nàng cũng không tự chủ được mà mơ mộng theo.

Nếu như sau này mình thật sự có thể làm Hoàng hậu, thì đương nhiên vị thế của Vương Tự Bảo sẽ bị hạ thấp đi.

Mặc dù vẫn luôn qua lại thân thiết với Vương Tự Bảo, nhưng đồng thời nàng ta cũng hâm mộ đố kị Vương Tự Bảo. Có lẽ trong những quý nữ ở Đại Ung, số người hâm mộ đố kị Vương Tự Bảo không phải là ít.

Cùng là quý nữ, nhưng Vương Tự Bảo lại có thể trở thành nữ nhân cao quý hơn bọn họ.

Trấn Quốc Công chúa, đó là phong hào còn nở mày nở mặt hơn công chúa bình thường. Hiện tại nàng lại gả cho Thiều Quốc quận vương, lại là một quận vương phi có địa vị vững chắc. Tương lai còn có thể trở thành vương phi của Nhϊếp Chính vương, thậm chí là vị trí cao hơn.
Trước kia nàng ta luôn cảm thấy mình kém hơn Vương Tự Bảo nhiều mặt, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội, đương nhiên nàng ta phải nắm cho thật chắc.

Hơn nữa, vì đứa bé trong bụng mình, nàng ta cũng phải liều mạng một lần.

Vì vậy nàng ta ngẩng đầu lên, vô cùng nghiêm túc bảo: "Dục lang, nói tính toán của chàng ra thử xem. Chàng cần ta giúp như thế nào, ta nhất định sẽ dốc hết toàn lực giúp chàng thực hiện." Đọc truyện tại truyendkm.com

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.